Màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng trưng cửa các tòa nhà cao tầng hiện đại và cao lớn, trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau. Tại một nơi yên bình, không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào và náo nhiệt nơi trung tâm thành phố, một ngôi nhà hai tầng được thiết kế đầy nghệ thuật với nguyên liệu chủ yếu bằng gỗ, được bao bọc bằng hai lớp cây vòng quanh, tựa như ngôi nhà của bảy chú lùn trong truyện cổ tích.
- A.. Nhức đầu quá..
Cô gái day day trán, khẽ nheo mắt vì ánh sáng, xong liền quan sát nơi mình đang nằm, ánh mắt ngạc nhiên cùng lo lắng muốn bước xuống giường, một giọng nói khẽ cất lên:
- Tỉnh rồi? Vậy ăn chút cháo trước đã.
- Anh.. Tôi.. Không phải đây là nhà anh chứ? Không phải lúc trước đang ở bệnh viện sao?
Cô lắp bắp hỏi, mở to mắt nhìn anh đầy tò mò, tựa như anh là sinh vật ngoài hành tinh vậy. Tưởng chừng như sẽ không có câu trả lời, cô lại leo xuống giường, chợt khựng lại, một tiếng hét vang lên trong không gian im lặng:
- Aaaa! Tại.. Tại sao tôi lại..
- Tôi đã gọi bác sĩ tới khám cho em, tiện thể nhờ cô ấy thay đồ giúp. Áo là của tôi, đồ của em đã giặt rồi, mai có thể mặc. Tôi có mua sẵn một bộ đồ khác, không biết có vừa với em không? Túi xách ở trên bàn cùng bộ đồ, phòng tắm bên này, có chuyện gì gọi tôi.
Cô gái hóa đá trên giường, một tiếng "cạnh" vang lên, cánh cửa được đóng lại ngay sau đó, đánh thức con người kia hoàn hồn. "Vèo" một tiếng, cái giường đã trống không, phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy cùng bóng người in lên cánh cửa.
- Anh.. Anh.. Cái này anh cũng mua sao?
- Tôi đã nhờ cô nhân viên tư vấn giúp, có vừa với em không?
- A ha ha.. Cám ơn anh, tôi nghĩ mình nên trở về, tiền tôi sẽ trả lại anh sau.
- Khoan đã, em hãy ở lại đây đi, trời đã tối rồi. Công ty của em, tôi đã xin phép, em cần thời gian nghĩ ngơi.
Cô lại hóa đá lần nữa, khuôn mặt ngượng ngùng nhanh chóng nổi giận, ánh mắt như dao găm nhìn thẳng người đang ngồi trên ghế, run run mở miệng:
- Anh không có quyền nói tôi phải làm gì. Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là anh tự ý quyết định thay tôi, mẹ tôi còn đang nằm viện, nếu cả công việc cũng mất..
Đôi mắt lại trở nên đỏ ngầu, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Giám đốc Hà nhẹ nhàng bước đến bên cô, tay vội gạt dòng lệ vẫn không ngừng rớt xuống, nhỏ giọng như thì thầm:
- Tôi có thể không là gì của em, nhưng em đang trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời tôi, vì thế đừng khóc nữa, thật xin lỗi, bé con.
Có lẽ do lời nói quá mức cảm động, có lẽ do quá ấm áp hay có lẽ do đang quá yếu đuối, cần một vòng tay che chở, cô đã không ngừng được nước mắt, khẽ nắm lấy áo người trước mặt, òa khóc như đứa trẻ.
- Em nên ăn một ít cháo, dạ dày em không tốt, không nên bỏ bữa nữa.
- Anh.. Cái đó..
- Em có thể cho tôi cơ hội không? Ít nhất hãy suy nghĩ được không?
Sau trận khóc như mưa vừa qua, cô gái đã ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, khẽ gật đầu khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của người đối diện, cầm chiếc thìa múc cháo bỏ vào miệng. Bầu không khí có có vẻ lúng túng sau màn tỏ tình bất ngờ của giám đốc Hà, cô ấp úng lên tiếng:
- Anh biết đấy, chúng ta chỉ mới gặp nhau.. Ừm ba lần nhỉ? Anh sao lại thích người như tôi chứ?
- Em rất đáng yêu.
- Hả?
Cô há hốc mồm nhìn anh, như sực tỉnh lại ngậm miệng nhìn tô cháo, ngoan ngoãn ăn tiếp, mặt đỏ hồng đến mang tai, nên đã lỡ mất khoảnh khắc hiếm có: Nụ cười dịu dàng của giám đốc Hà.
- Thật ra, lần đầu chúng ta gặp nhau, em đã không sợ hãi ánh mắt của tôi.
- Sợ? Có gì phải sợ sao?
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn anh, đầu nghiêng qua một bên lên tiếng hỏi. Giám đốc Hà bỗng nhìn cô ngẩn người, tay rất tự nhiên xoa đầu cô, mỉm cười ôn nhu. Lần này, lại đến lượt cô ngẩn người, miệng khẽ thốt lên:
- Anh cười thật đẹp.
- Thật sao?
- Ừ. A!
Cô gái lúng túng cười cười, dường như xấu hổ vì lời nói lỗ mãng vừa rồi, vội ăn xong bát cháo rồi mang bát vào bếp, lại cứng ngắt quay trở lại, rụt rè hỏi:
- Rửa xong nên để ở đâu vậy?
- Để tôi.
- Không được, anh đã nấu cho tôi, mua đồ cho tôi, còn cho tôi chỗ ở, tôi phải làm gì đó chứ?
Anh cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ đứng đó nhìn cô, làm ai đó bối rối đỏ rần mặt. Sau khi gian nan vượt qua cuộc chiến với chén bát, cô lại gượng gạo đứng trước cửa phòng ngủ.
- Sao không đi ngủ?
- Còn anh thì sao?
- Ở thư phòng tôi có một chiếc giường nữa.
- Vậy, chúc anh ngủ ngon.
- Em cũng vậy, ngủ ngon.
Một đêm bình yên, thời gian cho những con người đã vất vả một ngày được nghỉ ngơi, trên cao những vì sao lấp lánh ánh sáng, khẽ chiếu sáng bầu trời đêm bằng khả năng của chúng, một ngày mùa thu nữa lại trôi qua.