Thế giới này luôn luôn như vậy, có bắt đầu sẽ có kết thúc, dù bạn có đau buồn hay hạnh phúc, dù có chết hay bị thương, dù có khóc hay cười đi chăng nữa, trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi, mọi vật vẫn sinh sôi và tàn lụi, không vì một cá nhân nào mà ngừng lại, thật tàn nhẫn nhưng cũng thật tự nhiên. Cái chết được xem như kết thúc, nhưng cũng có nghĩa một sự sống mới lại được sinh ra: Sống để chết đi và chết đi để được sống..
Nơi đường chân trời xa xa, mặt trời chầm chậm nhô lên, thật to lớn và hùng vĩ. Nó như một chiếc bánh cam có kích cỡ lớn nhất, cả trăm người cũng không thể ăn được, nhưng cho dù muốn bạn cũng không thể ăn được vì nó đâu phải bánh cam a!
Mặt biển tĩnh lặng, cơn gió nhẹ thổi những gợn sóng lăn tăn, không khí lạnh lẽo càng tăng gấp bội lần khi đứng ở bờ biển vào mùa đông.
- Em có ngốc quá không, khi lựa chọn ngắm mặt trời mọc vào mùa đông thế này không?
- Lạnh nên mới cảm nhận sâu sắc nhất, cũng nhớ lâu hơn, phải không?
Cô gái hơi ngẩn người, chớp chớp mắt rồi bật cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên trên bờ biển vắng người, hai con người đứng cạnh nhau sưởi ấm cho nhau, đôi mắt của mỗi người ẩn chứa hình bóng của đối phương. Họ chỉ đơn giản đứng im lặng, mười ngón tay đan chặt, cũng có thể cảm nhận sâu sắc sự hòa hợp của họ. Yêu không nhất thiết phải nói nên lời, hay làm những hành động sến đến nổi da gà, chỉ cần luôn có mặt bên cạnh người ấy dù khó khăn hay hạnh phúc, đã là điều tuyệt vời nhất, nhưng cũng không nên quá tiết kiệm lời yêu thương vì có nói cũng đâu làm bạn mất phí đâu đúng không?
- Mặt trời to quá, đúng không anh? Quan sát ở gần như vậy đúng là cảm giác rất khác, khó tả một cách kinh khủng.
Cô reo lên phấn khích như một đứa trẻ, đôi mắt lấp lánh nhìn sự vĩ đại của tạo hóa, dù cho có lạnh đến mức đôi môi tái xanh, làn khói nhẹ nhàng bay ra mỗi khi cô mở miệng. Anh dịu dàng kéo cô vào lòng, bao bọc cô trong vòng tay ấm áp của mình, chắc chắn một điều là khuôn mặt của cô đã đỏ lựng lên rồi. Cô bỗng lên tiếng:
- Anh có biết vì sao em muốn ngắm mặt trời mọc không?
Cô khẽ ngóc đầu khỏi lòng ngực anh, nhỏ giọng hỏi. Anh im lặng lắc đầu, quan sát biểu cảm của cô. Cô gái lẳng lặng nhìn về bầu trời cao, đôi mắt đa sầu đa cảm sáng lên, đôi môi khẽ mở:
- Vì em thích biển, thích ngắm bầu trời cao trong xanh, dù cho em có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng không với tới được. Nhưng như thế cũng rất tốt, mỗi khi áp lực đạt đến đỉnh điểm khó lòng kiểm soát, em lại ngắm nhìn trời đất, vì em biết mình chỉ là con người nhỏ bé, như hạt cát trên sa mạc rộng lớn, như giọt nước hòa vào đại dương mệnh mông rộng lớn, rồi sẽ có ngày trở về với cát bụi.
- Vậy hãy để anh trở thành một phần trời đất, cát bụi trong cuộc đời em được chứ?
Cô không trả lời, nụ cười hạnh phúc cùng đôi mắt lóng lánh ánh nước, ngược lại, lại là câu trả lời hoàn hảo nhất. Đôi tay của họ siết chặt, như muốn buột chặt chính mình vào đối phương, họ sẽ cùng nhau bước trên cùng một con đường, cùng vui cùng buồn, có thể có tranh chấp nhưng rồi tình yêu sẽ lại kéo họ về phía nhau, rồi từ đó họ lại càng yêu nhau nhiều hơn, đúng không?
- Em đói rồi, chúng ta về thôi!
- Vâng. Ngày nào đó, anh lại dẫn em đi ngắm mặt trời lặn, được không?
- Được, chỉ cần em muốn.
Chỉ cần một câu nói cũng đủ sức lay động trái tim của một người, cô gái có thể không giỏi nhất, không đẹp nhất hay thông minh nhất hoặc thậm chí tệ nhất, nhưng chỉ cần có người cam tâm tình nguyện yêu, tình nguyện trả cái giá đắt nhất để giữ mãi nụ cười của một người, đó chính là niềm hạnh phúc của nhân loại khi được sinh ra trên đời này. Thế giới không có tình yêu sẽ không có sức sống, giống như hành tinh chết vậy. Không cần biết có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ấy hay không mà thôi, bạn có nguyện ý trả giá, ngay cả bản thân mình cũng không ngại dâng hiến, hoàn toàn đem người ấy trở thành sinh mệnh của chính bạn không? Nếu không, tình cảm của bạn chưa chắc là "Yêu" đúng nghĩa.
Mặt trời đã trồi lên hoàn toàn, chiếc bánh cam khổng lồ lẳng lặng nằm yên, như dõi theo nhân loại bên dưới. Những cơn gió nổi lên tạo thành tầng tầng lớp lớp con sóng, sóng dù có cao hay mạnh mẽ tới đâu, cũng sẽ yếu ớt vỗ vào bờ. Chiếc xe nhanh chóng lao đi trên con đường bê tông lớn, dần dần biến mất phía cuối con đường. Một ngày mới lại bắt đầu, họ sẽ hạnh phúc mãi mãi chứ? Muốn trả lời câu hỏi này, sao bạn không tự hỏi chính chủ nhân của nó nhỉ? Trái đất vẫn đang quay, tôi và bạn vẫn ở đây, tuy câu chuyện này đã kết thúc, nhưng sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện khác, bạn vẫn sẽ ủng hộ câu chuyện tôi kể, đúng không nào? Kết thúc để bắt đầu, bắt đầu để kết thúc.