Chương 6

"Nhuận An."

Giọng nói trầm thấp xen lẫn tức giận đánh gãy đoạn hội thại giữa Lâm Nhuận An và Trần Ngọc Lãng.

Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Nhuận An nhìn về phía phát ra âm thanh, không ai khác ngoài Cố Tranh đã lâu không gặp.

Cố Tranh mới vừa sắp xếp xong chuyện ở quân đội liền xin cấp trên về nhà ngay, cấp trên cũng biết người nhà của Cố Tranh vừa giới thiệu cho hắn một omega bé nhỏ. Cố thiếu tướng đã phải trả giá rất nhiều vì nhân dân vì đất nước, mấy năm trước Cố lão nguyên soái thấy hắn cũng lớn tuổi nên có đánh tiếng bảo hắn đừng ở tiền tuyến nữa mà về trong quân doanh đi, ở đó điều kiện tốt hơn, không cần phải một sống một chết chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng lúc đó Cố Tranh không hề đặt tâm tư vào chuyện gì khác, hắn cũng thấy cô đơn buồn tủi lắm, Cố lão nguyên soái cũng từng nói với hắn một câu châm ngôn như thế này - Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh*

*: Đại khái là cuộc đời khó có thể vẹn toàn, không biết làm sao để vừa không phụ Như Lai vừa không phụ lòng người mình thương. Chi tiết hơn ở wordpress "Hội Vũ Đường".

Rất tiếc là không có "khanh" nào khiến hắn phải ngày đêm nhớ nhung cả, chỉ có ích lợi quốc gia đặt lên hàng đầu.

Nhưng ngày trước sao so được với hôm nay.

Bây giờ nhiều chuyện đã khác xưa lắm.

Có một người tựa như dương quang xán lạn, vừa ngây thơ vừa tràn đầy hơi thở thanh xuân thiêu đốt tâm hồn hắn, triệt để phá đi cuộc sống nhàm chán vốn có của hắn.

Cố Tranh chỉ cần nhìn người nọ cười sẽ nhịn không được mà câu nhẹ khóe môi, chỉ cần thấy đối phương nhíu mày hắn cũng nguyện như con thiêu thân lao vào ngọn lửa.

Cố Tranh muốn dung hòa vào người ấy, muốn khám phá thế giới nhỏ của người ấy, yêu tất cả những gì mà người ấy yêu.

Đã rất lâu rồi Cố Tranh không được gặp Lâm Nhuận An, mà cậu cũng đã rất lâu rồi không gửi tin nhắn cho hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khoảng cách giữa cả hai sẽ càng ngày càng xa, rồi biến mất không dấu vết lưu lại.

Cho nên Cố Tranh mới đến tìm Lâm Nhuận An.

Sợ cậu thấy phiền phức, bị bạn bè bàn tán ra vào nên hắn chỉ có thể ngừng xe ở cổng trường ôm hàng nghìn tâm tư mà chờ đợi.

Cho đến khi thấy người mà hắn ngày đêm thương nhớ đang cùng một alpha khác hết cãi nhau ầm ĩ đến cười nói sánh vai, trong lòng hắn không khỏi thấy chua chát.

Không phải hắn không cho Lâm Nhuận An kết bạn nhưng khi thấy cậu có cử chỉ thân mật với một alpha khác, thậm chí tên alpha nọ còn đặt tay lên vai Lâm Nhuận An, hắn thật sự không kiềm chế được.

Cố Tranh trầm mặt xuống xe, gọi Lâm Nhuận An một tiếng.

"Cố thiếu tướng?" Giọng nói của Lâm Nhuận An tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, "Sao anh lại đến đây!"

Mới vừa rồi nét mặt Lâm Nhuận An còn không tốt lắm nhưng ngay lập tức đã tươi tắn trở lại, điều này khiến Cố Tranh thả lỏng không ít, bước chân nhanh chóng hướng về phía omega.

"Em tưởng anh vẫn còn bận lắm."

Lâm Nhuận An đóng dấu vào tờ bản thảo luận văn, có vẻ rất phấn khích mà ngửa đầu nhìn Cố Tranh cao hơn mình một cái đầu.

Thế mà chỉ thấy người nọ lạnh mặt không đáp lại, đôi mắt hắn đang nhìn chăm chăm vào Trần Ngọc Lãng.

"À, đây là bạn học của em, còn đây là Cố thiếu tướng."

Lâm Nhuận An hoàn toàn không nhận ra bầu không khí quái dị giữa hai alpha, cậu vẫn còn lâng lâng vì Cố Tranh chủ động đến tìm mình nên bèn giới thiệu cho hai người làm quen một chút.

"Thiếu tướng?"

Trần Ngọc Lãng vừa thấy Cố Tranh đã phát hiện đối phương có dáng người rất đặc biệt, vừa anh tuấn vừa cương nghị chính trực. Ngay từ đầu y đã thấy người này không đơn giản, không ngờ lại là một thiếu tướng.

"Đúng rồi, nhìn vẫn rất trẻ phải không? Rất giỏi luôn đó."

Trần Ngọc Lãng thấy nét mặt Lâm Nhuận An tản mát sự kiêu ngạo tự hào, trái tim y như có ai cào một nhát, muốn mở miệng hỏi gì đó nhưng lại thấy chua xót lạ thường.

Y chỉ có thể tránh sang chuyện khác, "Ừm, bạn cậu đến tìm vậy mình cùng đi ăn đồ nướng hay... Hẹn sang ngày khác?"

Lâm Nhuận An còn đang suy nghĩ, chưa kịp trả lời thì Cố Tranh đã lên tiếng trước.

Hắn lạnh lùng nói, "Tôi không ăn món đó."

Ánh mắt Lâm Nhuận An ảm đạm, chẹp chẹp miệng.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Trần Ngọc Lãng bèn tằng hắng một tiếng, nói: "Vậy đến đây thôi nhé! Nếu có bạn đến tìm Tiểu Nhuận An rồi thì mình hẹn lần sau nha!"

Lâm Nhuận An còn muốn nói gì đó, Trần Ngọc Lãng liền cười sờ sờ đầu của cậu, "Đây là mình nợ cậu mà."

Nói xong, y cười với hai người, phất tay quay trở lại trường học.

Lâm Nhuận An không để ý có một Cố Tranh đang trầm mặt bên cạnh mình, cậu vẫy tay với Trần Ngọc Lãng, lúc cười cả người như toát ra ánh sáng lấp lánh.

Cố Tranh thật sự không thể nhịn được nữa, một ngọn lửa không tên điên cuồng cháy trong ngực, những mong nhớ trong mấy ngày qua như bị ném xuống hố băng.

"Cậu ta là ai?"

"Là bạn em á, cậu ấy giúp đỡ em viết luận nhiều lắm, nhưng cái người hướng dẫn của em chỉ toàn bắt lỗi này nọ, anh biết đấy... Cái ông thầy đó biếи ŧɦái muốn chết!"

Lâm Nhuận An còn muốn tiếp tục than thở mấy câu, thấy sắc mặt Cố Tranh giận dữ hung ác nên ngậm chặt miệng lại không dám nói câu nào nữa.

"Cố thiếu tướng?"

Trước kia Cố Tranh cảm thấy omega dùng âm thanh mềm mại này gọi quân hàm của mình nghe rất gần gũi tri kỉ, nhưng trước mắt hắn vẫn đang nổi trận lôi đình không nguôi xuống được, lại không thể trút lên người cậu nên đành lạnh mặt quay trở lại xe.

Lâm Nhuận An đột nhiên không biết mình có nên đi theo hắn hay không, trong lòng cậu vừa khúc mắc vừa mất mát. Vốn dĩ tưởng rằng bầu trời bị ông thầy phun cho đen kịt sau khi gặp Cố Tranh rồi có thể trong xanh lại nhưng giữa hai người dường như không có sự rung động như ngày xưa nữa...

Cố Tranh quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Nhuận An vẫn còn đứng yên, hắn không muốn nói chuyện nhắng nhít nên bước đến nắm chặt lấy cổ tay cậu, để cậu lên ghế phụ ngồi.

Hắn vốn đã tính toán sẽ đi ăn cơm chiều với omega nhỏ, sau đó đi dạo loanh quanh một chút, chỉ cần có thể ở bên cạnh omega thì trong lòng như được rót một ly nước ấm. Bao nhiêu dự tính lại vì cái tên Trần Ngọc Lãng làm hư hết, không còn hứng thú gì nên chỉ có thể đưa omega về nhà.

Lâm Nhuận An có hơi uể oải trong người, cậu còn tưởng rằng hai người họ sẽ đi ăn món gì đó thật ngon rồi đi chơi đây đó, rốt cuộc cậu cũng không biết mình chọc giận đối phương ở chỗ nào.

"Vậy... Em về đây." Cố Tranh đưa cậu về đến dưới lầu, Lâm Nhuận An vẫn còn không nỡ.

"Ừ."

Người nọ không mảy may để ý mà chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, omega cũng không thể nào ở lại thêm nữa.

Lâm Nhuận An từ trước đến nay đều được người nhà chiều chuộng hết mực, chưa bao giờ phải chịu uất ức gì nên bây giờ mới cảm thấy cả người đang bị bao vây bởi một cơn tủi thân dữ dội.

Dường như không thể chạm tới giây phút ngọt ngào mà mình muốn, cũng không thể ngửi được hương thơm của loài hoa mà mình mong đợi.

Thật đau lòng làm sao.

Lâm Kiến Thành thấy con trai mình cúi đầu buồn bã về nhà nên không khỏi lo lắng, truy hỏi một lát mới biết được cậu vừa gặp Cố Tranh.

"Nó đánh con à?"

"Không ạ."

"Vậy nó... cưỡng ép con phải không?"

"Không phải đâu ạ."

Tiếp tục truy hỏi thêm một lúc nữa ông mới biết được ngọn nguồn.

Lâm Kiến Thành giận sôi máu, tức tối nói: "Lâm Kiến Thành đây cho dù có táng gia bại sản cũng sẽ không kết thông gia với nhà họ Cố của nó!"

Mẹ Lâm thấy thế cũng không lên tiếng, là do bà bắt con mình đi làm quen Cố Tranh, lúc trước thấy bọn nhỏ không đến nỗi, còn tưởng sắp có chuyện mừng ai ngờ...

"Đừng mà ba."

Lâm Nhuận An sốt ruột, cậu thật sự sợ rằng ba mẹ không đồng ý chuyện của cậu với Cố Tranh, cho dù người ta có đối xử với mình như hôm nay nhưng nghĩ đến những lời bày tỏ đêm đó, trong lòng cậu vẫn còn vương vấn. Lỡ như... Vẫn còn cách vãn hồi thì sao?

Nhưng sự thật không như Lâm Nhuận An nghĩ, cậu lấy hết can đảm gửi tin nhắn cho Cố Tranh mà tất cả đều biệt tăm như đá chìm dưới đáy biển, không có một tin nhắn trả lời nào. Liên tục mấy hôm như vậy, Lâm Nhuận An lại gọi điện cho Cố Tranh, chuông reo khoảng chừng năm tiêng thì có người bắt máy.

Giọng nói ở đầu dây bên kia không mang sự thâm trầm của Cố Tranh mà lại có phần tháo vát, nhanh nhẹn.

"Cố thiếu tướng đang có việc, có chuyện gì có thể nói trước với tôi."

Lâm Nhuận An thấy mũi mình hơi cay, nước mắt cũng nhanh chóng rớt xuống, cậu không nói lời nào, lập tức cúp điện thoại.

Cố Tranh chưa bao giờ đưa điện thoại cho người khác, một người coi trọng sự riêng tư như hắn sao có thể làm như vậy được... Hơn nữa cậu biết hắn thật ra không có bận, rõ ràng mỗi ngày đều đọc tin nhắn nhưng lại không chịu hồi âm lấy một từ!

Lâm Nhuận An thấy lòng mình đau như cắt, nước mắt dâng đầy hai bên khóe mi. Lông mi vừa dài vừa cong bị thấm ướt, vành mắt đỏ hoe đối lập với làn da trắng nõn, trông giống như một vị thần dưới nước, lại càng giống một hồ nước mùa thu đang sáng long lanh bởi hàng vạn châu báu được chôn dưới đáy.

Cậu thất tình rồi sao?

Chắc là không, vì giữa bọn họ cũng đâu được tính là người yêu. Có lẽ đối với một người ưu tú có gia thế đồ sộ như Cố Tranh, hết thảy những chuyện đã qua cũng chỉ là phép lịch sự thường ngày, chỉ là một thứ lễ nghi phép tắc của nhà họ Cố chứ không phải xuất phát từ tình yêu.

Hóa ra là tự cậu đa tình.

Mạch Côn thấy điện thoại của Cố Tranh bị bỏ lại ở văn phòng, sợ hắn bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng nào đó nên mới xả thân nghe thay.

Y biết Cố Tranh cực kỳ coi trọng sự riêng tư nên vừa nối máy với bên kia y liền chủ động nói trước thân phận mình.

Nhưng mà vừa rồi hình như là điện thoại từ omega nhỏ của Cố Tranh thì phải? Nghĩ thế y liền trở lại văn phòng báo cho Cố Tranh.

Nào ngờ Cố Tranh chỉ ngẩn người một chút rồi lại tiếp tục công việc.

"Hai người cãi nhau à?"

"Không."

Omega bé nhỏ vốn không biết cãi nhau là thế nào, chỉ một mực mặc định rằng cậu không thể ồn ào với hắn.

"Vậy chú không gọi lại sao?"

"Không cần đâu."

Mạch Côn không thể hiểu nổi hai cái người này rốt cuộc đang náo loạn cái gì nữa, y sợ chuyện tốt của Cố Tranh sẽ hỏng bét hết.

"Nhưng mà vừa rồi tôi cảm thấy cậu ấy rất đau lòng."

"Ừ."

- ---

Edit một chương mà muốn tiền đình luôn, tác giả có đam mê dùng tục ngữ hay mấy giai thoại để diễn tả xong lại còn hay lời ít ý nhiều, đọc thì hiểu mà diễn tả ra lại khó 😢 mình thấy mình edit bộ này ko được hay cho lắm, sợ ko truyền đạt hết ý của tác giả 😢 buồn ghê.