Chương 2

Cách thời gian hẹn còn khoảng 15 phút, Cố Giang Hải nói với Cố Tranh phải đến chỗ hẹn trước 15 phút mới có lòng, Cố Tranh bình thường tham gia quân ngũ có thói quen tuân thủ nghiêm ngặt chuyện giờ giấc, dĩ nhiên là có thể làm được. Dư Gia Cầm lại nhắc nhở hắn đừng bày ra dáng vẻ quân nhân hung hăng, lúc nói chuyện tránh dùng giọng điệu ra lệnh, dù sao đối phương cũng là một sinh viên chưa trải sự đời, vừa ngoan ngoãn đáng yêu lại vừa xinh đẹp.

Cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong xem Cố Tranh là người tục tĩu được. Chỉ là mẹ hắn luôn nhấn mạnh chuyện này, tự nhiên hắn lại thấy hơi hứng thú. Trước nay Cố gia chỉ giao lưu với những người tai to mặt lớn, dạng gì hắn cũng gặp qua rồi, gia cảnh Lâm Nhuận An này bình thường thế nhưng lại vào được mắt xanh của ông nội và ba hắn.

Ánh nắng chiều len lỏi chút suy tư, lặng lẽ bò qua song cửa sổ của quán cà phê. Tình cờ Cố Tranh cũng để ý đến, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào mà sự ung dung đã được che đậy bằng hết thảy những phồn hoa đô thị, chìm chìm nổi nổi.

"Xin chào, xin hỏi có phải là Cố Tranh tiên sinh không ạ?"

Một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, nhưng Cố Tranh chưa kịp nghĩ xem là hương vị gì thì suy nghĩ đã bay đến trên chủ nhân của giọng nói.

Âm thanh mềm mại, mang theo chút khẩn trương làm cho câu hỏi có vài phần lủng củng.

Cố Tranh chưa trả lời, Lâm Nhuận An lại tưởng mình nhận lầm người, đỏ bừng mặt, theo bản năng bắt đầu mím môi không khỏi gấp gáp cùng xấu hổ.

Cố Tranh thấy cậu thú vị, nhưng lần đầu gặp mặt không nên để lộ bản tính lưu manh của ngày thường được, hắn kiềm lại, đứng dậy chào đối phương.

"Đúng vậy, là tôi."

Cố Tranh vươn tay ra, Lâm Nhuận An căng thẳng duỗi tay đáp lại. Khoảnh khắc hai bàn tay nắm lấy nhau, trong lòng đột nhiên cảm thấy rối rắm vô cùng. Đối với một chú chim non chưa trải sự đời như cậu, nắm tay một alpha có quân hàm thiếu tướng khó tránh khỏi căng thẳng,

"Xin chào ạ, em là Lâm Nhuận An."

"Ừm, mời ngồi."

Cố Tranh thích nghe giọng của cậu, cũng thích xem dáng vẻ khẩn trương đó, vừa thẹn thùng vừa non mềm.

"Uống chút gì đi."

Lâm Nhuận An vừa định từ chối, rồi lại cảm thấy không thích hợp, liền theo ý Cố Tranh nhìn menu, tùy tay chọn một ly trà chanh.

"Không uống cà phê à?"

Cố Tranh lê lết trong quân đội quanh năm, mà trong đó toàn là alpha nên mùi trên người hắn so với alpha bình thường còn nồng hơn. Lâm Nhuận An cảm thấy có một thế lực vô hình nào đó đang áp bách mình, làm cậu so với trước đó càng mất tự nhiên.

"Chỉ khi nào thức đêm học bài mới uống ạ, ngày thường uống sẽ ngủ không được."

Biết Lâm Nhuận An đang bị áp lực, Cố Tranh thấy cậu ngoan ngoãn đáp lời trong lòng cũng vui vẻ. Một dòng nước ấm áp theo mạch máu lan ra toàn thân hắn, khóe miệng hắn nhếch lên, cảm thấy không tệ.

Nhân viên phục vụ đem trà chanh và cà phê lên, hai người vẫn như cũ không nói gì. Lâm Nhuận An bị tin tức tố của đối phương áp chế nên không dám nhìn hắn, sau khi phục vụ đi rồi cậu dường như mất đi tấm chắn, co người lại như đà điểu, bả vai cũng cố gắng thu lại, giống như làm như thế sẽ khiến Cố Tranh ở đối diện không thấy được cậu.

Lúc này Cố Tranh mới bắt đầu cẩn thận đánh giá diện mạo của cậu, quả thật đúng như lời mẹ hắn nói, là một mỹ nhân. Không phải kiểu mỹ nhân thường lui tới ở những buổi tiệc rượu, mà là vẻ đẹp không vướng bụi trần. Gương mặt này trắng nõn không tì vết, mềm mại dịu dàng, trong ánh mắt như có hồ nước mùa thu, vừa sáng ngời vừa thanh khiết.

Lãng nguyệt nhập hoài

Phán trữ sương dữ thanh phong.(*)

Không chỉ như thế, tính cách cũng rất đáng yêu. Dư Gia Cầm và Cố Giang Hải biết con trai nhà mình không thích mấy thể loại kiêu ngạo vênh váo chỉ vì có bề ngoài ưa nhìn nên cố ý tìm đến Lâm Nhuận An.

Cho đến hiện tại, Cố Tranh rất thích những ưu điểm này của Lâm Nhuận An, đối với buổi hẹn hò ngoài ý muốn hôm nay xem như vừa lòng mãn nguyện.

"Sao em lại đồng ý đến gặp tôi thế, em biết đấy, quân nhân như tôi không thường xuyên ở nhà, lúc em động dục có khi cũng không được ở bên tôi đâu."

Lâm Nhuận An vốn không nghĩ đến chuyện sâu xa như vậy, nghe được lời này xong cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

"Em... Em cũng không biết nữa."

Lâm Nhuận An thật sự không biết, lúc đáp ứng yêu cầu của ba mẹ đi xem mắt cũng chỉ ậm ừ đồng ý, huống chi Cố Tranh nói đến vấn đề này.

Cố Tranh cũng không làm khó cậu, đối phương không trả lời cũng không ép buộc, hắn giả vờ đứng đắn cũng đủ mệt rồi, bớt được chuyện nào hay chuyện nấy.

Hai người không thuộc tuýp hoạt ngôn, Cố Tranh sợ mình nói nhiều làm lộ bộ dáng hung thần ác quỷ trong quân đội dọa đến omega như con thỏ nhỏ trước mặt. Còn Lâm Nhuận An thì không dám nói nhiều với hắn. Vốn tưởng rằng bầu không khí sẽ càng ngày càng ngượng ngập, dưới bầu trời đầy sao, hai người câu được câu không khách sáo nói chuyện qua lại, thế mà bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lần gặp mặt này đối với Cố Tranh mà nói là vô cùng vừa lòng. Còn đối với Lâm Nhuận An thì không thích cũng không ghét, cậu chỉ cảm thấy Cố Tranh tiên sinh so với tưởng tượng dễ ở chung hơn nhiều, nhưng tin tức tố alpha trên người đối phương quá mạnh mẽ làm cậu hơi căng thẳng.

Ba mẹ hai bên thấy hai đứa nhỏ không có tiến triển gì mấy đều nghĩ rằng chuyện không thành. Hơn nữa Cố Tranh có việc trong quân đội, đã về đó ước chừng một tháng, còn Lâm Nhuận An cũng dần dần vứt chuyện này ra sau đầu. Đại học năm tư đối với cậu là khoảng thời gian rảnh rỗi nhàm chán, bạn bè đều cố gắng thi lên thạc sĩ rồi tiếp tục học tập, bản thân cậu có hơi vô dụng.

Nằm mãi ở nhà cũng không phải chuyện hay, Lâm Nhuận An đứng dậy đi siêu thị mua chút nguyên liệu về tập làm mấy món ngon. Cậu thích tất cả những thứ xinh đẹp trên đời, đồ ăn vừa ngon vừa đáng yêu, thỉnh thoảng gặp được mấy bó hoa thơm cũng sẽ mua về.

Đối với những thứ như vậy, Lâm Nhuận An khó mà cưỡng lại được.

Lâm Nhuận An đi dưới ánh mặt trời chói chang, nhựa đường như thiêu như đốt, lại không bắt được chiếc taxi nào. Cậu xách theo hai túi đồ ăn đầy ắp, vừa đi vừa nghỉ vô cùng chật vật, một bên hối hận vì đã mua nhiều đồ như vậy một bên lại cam chịu đi tiếp.

Bỗng có tiếng kèn xe vang lên làm cậu phải nhìn sang, một chiếc xe việt dã dừng bên đường, kính bên ghế phụ hạ xuống, là Cố Tranh.

Lâm Nhuận An không biết là tình cờ gặp hay do người cố tình đến, đợi tới khi cậu phản ứng lại thì đồ đã được Cố Tranh xách lên xe, còn cậu cũng ngồi vào ghế phụ.

Trong xe có mở máy lạnh, Lâm Nhuận An vừa mới bị cái nóng bên ngoài hun đến mặt mày đỏ bừng, trên trán toàn là mồ hôi, tóc bết vào bên mặt, môi cũng đỏ hơn bình thường, cả người toát ra sự lười biếng. Rõ ràng là cậu bị nóng nhưng lại khiến người khác khó lòng thoát khỏi sự say mê.

"Cố Tranh... Tiên sinh?"

"Ừm. Bất ngờ lắm sao?"

- ----

(*): mình tra gg mà không nói rõ lắm, đại khái là khen người nào đó có nụ cười đẹp như ánh trăng, thuần khiết như sương như gió.