Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 235: Tranh giành vương vực, Lý Trường Dạ lại xuất hiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Tiểu Băng

***

Thanh Vân Đạo Tông.

Sườn núi phía sau.

Tiêu Mộ Tuyết đứng một mình ở đó.

Một mình cô độc, tay cầm hồ lô rượu, im lặng đứng đó, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Bình đi tới.

Thấy Tiêu Mộ Tuyết, hắn chào.

"Sư đệ Diệp Bình, ra mắt sư tỷ."

Thấy khác với ngày xưa.

Bao lâu nay, Tiêu Mộ Tuyết lúc nào cũng cợt nhả lả lơi, nhưng Tiêu Mộ Tuyết lúc này nhìn hắn, không hề nở nụ cười trêu ghẹo, thay vào đó là sự nghiêm túc.

Làm Diệp Bình tò mò và hồi hộp.

"Sư đệ."

"Thời gian trước, ta có nói với đệ, muốn đệ đi làm chút việc, có còn nhớ không?"

Tiêu Mộ Tuyết bình thản hỏi.

"Đệ nhớ."

"Nhưng sư tỷ, không phải tỷ đã bảo chừng nửa năm nữa mới cần sao?"

Diệp Bình gật đầu, hắn nhớ chuyện này, nhưng lúc đó, Đại sư tỷ có bảo là cho hắn nửa năm.

"Ừ, chuyện đó, đúng là nửa năm nữa mới cần, nhưng bây giờ, để rèn luyện cho đệ, tỷ sẽ dẫn đệ đi một chỗ."

Tiêu Mộ Tuyết nói, làm Diệp Bình đầy tò mò.

"Đi đâu?"

Diệp Bình hỏi.

"Vương vực."

Hai chữ Tiêu Mộ Tuyết đáp, làm Diệp Bình càng hiếu kỳ hơn.

Vương vực?

Diệp Bình lơ ngơ.

Thấy Diệp Bình ngơ ngác, Tiêu Mộ Tuyết giải thích.

"Vương vực, là di tích thượng cổ, hạ xuống trung thổ."

"Nó được gọi là vương vực, vì di tích này, cứ năm trăm năm sẽ mở ra một lần, và mỗi lần mở, sẽ là một trận tranh đấu dữ dội."

"Người nào chiến thắng, sẽ trở thành vương giả cùng cấp, lấy được rất nhiều thứ đáng giá không thể nào tưởng tượng nổi. Sư đệ, đệ có đồng ý đi không?"

Tiêu Mộ Tuyết nói.

Vốn nàng định cho Diệp Bình đi một chỗ khác, không ngờ, vương vực mở, nên nàng nghĩ đến Diệp Bình trước tiên.

Tranh Vương vực, là một cơ may, đối với Diệp Bình, chính là một cơ may rất lớn.

Diệp Bình nghe mà cảm xúc mạnh mẽ dâng trào.

Nhưng hắn vẫn chưa tỏ lắm.

"Sư tỷ, đương nhiên là đệ đồng ý, nhưng mà với tu vi của đệ hiện giờ, có đi được không?"

Không phải Diệp Bình không muốn đi, hắn sợ mình chưa đủ sức.

Nên mới nói như vậy.

Tiêu Mộ Tuyết uống một hớp rượu, nhìn Diệp Bình khẽ cười.

"Sư đệ ngốc."

"Nếu sư tỷ đã bảo đệ đi, đương nhiên là đệ có tư cách đi."

"Vương vực đúng là rất hung hiểm, nhưng chúng ta là người tu tiên, bản thân việc tu tiên đã là hung hiểm vạn phần."

"Tranh giành khí vận, tranh giành vương triều, tranh giành thế lực, tranh giành giữa các tiên môn, chính là tranh một đường sinh cơ đó, nếu cái gì cũng sợ, còn nói tới đại đạo tu tiên làm gì!"

Tiêu Mộ Tuyết đáp.

Làm Diệp Bình bừng tỉnh hiểu ra.

Nghĩ kĩ lại, quả là như thế. Với lại, từ khi mình tu luyện tới giờ, chưa từng phải tranh giành cái gì, quá là thuận lợi.

Nếu cứ tiếp tục hoài như vậy, đúng là rất bất lợi cho mình.

Vì con đường tu tiên, không phải chỉ ngồi tĩnh tọa tu luyện, mà phải nhìn lên cảnh giới tiên cảnh.

Nếu chỉ ngồi tĩnh tọa mà có thể thành tiên, thì ai cũng đi ngồi rồi, còn cần xây tông lập phái làm gì?

Diệp Bình lập tức gật đầu.

"Sư tỷ, sư đệ đã hiểu."

Tiêu Mộ Tuyết gật đầu hài lòng.

Nói tiếp.

"Tiểu sư đệ, tranh giành vương vực này, chỉ là một lần thực tập mà thôi, giữ mạng vẫn là cái chính."

"Đệ không cần phải quá cố gắng giành cái gì cả."

Tiêu Mộ Tuyết nhắc nhở.

"Đệ biết, nhưng Đại sư tỷ, chừng nào đi vương vực?"

Diệp Bình hỏi.

"Bảy ngày. Bảy ngày nữa, sẽ dẫn đệ đi vương vực."

"Trong thời gian này, đệ có thời gian để chuẩn bị. Có điều, theo tỷ biết, lần tranh giành vương vực này, sẽ có nhiều cường giả tham gia, trong đó có cả một số thiên tài trong thiên tài."

Tiêu Mộ Tuyết cực kỳ nghiêm túc nói.

"Thiên tài hả? Sư tỷ, đệ sẽ chuẩn bị thật thật tốt."

Diệp Bình đầy mong đợi.

"Ừ, đi đi."

Tiêu Mộ Tuyết không nói gì thêm.

Diệp Bình xoay người rời đi.

Diệp Bình đi rồi, Tiêu Mộ Tuyết cũng dần biến mất.

Nửa canh giờ sau.

Thanh Vân sơn mạch.

Tiêu Mộ Tuyết xuất hiện nơi này.

Trước mặt nàng còn đứng một người.

Là một nam tử.

Nếu Diệp Bình ở đây, chắc là sẽ kinh ngạc.

Vì, người này là Nam Cung Kiếm Thiên.

"Tham kiến thượng vị."

Trong rừng cây, Nam Cung Kiếm Thiên hành lễ, xá Tiêu Mộ Tuyết, thái độ vô cùng tôn kính.

Người trước mắt, chính là những tồn tại mạnh nhất của Giám Thiên Viện, là cấp trên của hắn, là một thống lĩnh thật sự.

"Ngươi chính là Nam Cung Kiếm Thiên?"

Tiêu Mộ Tuyết dửng dưng hỏi.

"Hồi thượng vị, đúng vậy."

Nam Cung Kiếm Thiên trả lời.

"Tìm ta có chuyện gì?"

Tiêu Mộ Tuyết hỏi tiếp.

"Đại nhân, theo điều tra của Giám Thiên Viện Đại Hạ, Trấn Quốc Hầu Thanh Minh đại nhân đi Đại Ly, Đại Chu, Đại Trạch vương triều đã trở về."

"Theo thông tin chúng ta tìm hiểu được, nếu không có gì bất ngờ, lần này Trấn Quốc Hầu đi ba đại vương triều, chính là thương nghị chuyện Tân Chính."

Nam Cung Kiếm Thiên cúi đầu, bẩm báo.

"Tân Chính?"

Tiêu Mộ Tuyết cau mày.

"Đúng vậy, đại nhân, các dấu hiệu đều cho thấy, ngoài Đại Càn vương triều, bốn đại vương triều còn lại đều muốn thi hành Tân Chính."

"Nghe nói hình như Đại Trạch vương triều, muốn trở thành người dẫn đầu, không muốn người dẫn đầu là Đại Hạ vương triều, nên hẳn hai bên sẽ có va chạm với nhau, Tân Chính này, hẳn sẽ phải kéo tới mấy trăm năm nữa."

Nam Cung Kiếm Thiên nói.

Vừa dứt lời, Tiêu Mộ Tuyết hỏi ngay.

"Cao tầng trong viện Đại Hạ nói thế nào?"

Tiêu Mộ Tuyết hỏi.

"Hồi thượng vị, cao tầng trong viện nhất trí cho là, Tân Chính này không hợp thiên lý, nhất định sẽ khiến vương triều và tiên tông đại chiến."

"Hiện giờ, năm đại vương triều chiếm giữ thiên hạ, tiên môn thánh địa bị đè không thở nổi, nếu thật thi hành Tân Chính, sẽ gây ra sinh linh đồ thán, nên Đại Hạ Giám Thiên Viện, nghe theo ý của tổng viện."

Nam Cung Kiếm Thiên đáp.

Hắn không hiểu rõ lợi hại trong chuyện này, nhưng hắn biết, sự đáng sợ của Tân Chính.

"Nghe theo ý của tổng viện?"

"Vậy ngươi trở về, báo với cấp trên ngươi, chuyện Tân Chính vô cùng quan trọng. Mấy ngày nữa, bổn tôn sẽ đích thân tới Đại Hạ Giám Thiên Viện các ngươi."

"Còn nữa, di tích vương vực sắp mở lần này, gửi một bản danh sách cho ta, nội trong tối hôm nay, rõ chưa?"

Tiêu Mộ Tuyết nói một tràng.

Người sau không có bất kỳ do dự, thẳng thừng đáp ứng.

Sau đó, Nam Cung Kiếm Thiên rời khỏi.

Tiêu Mộ Tuyết thở một hơi dài.

"Tân Chính, Tân Chính."

Nàng lầm bầm, ánh mắt đầy khác thường.

Cùng lúc đó.

Đại Hạ vương triều, nội cảnh Trần quốc.

Trong một dãy núi.

Mấy trăm người xuất hiện.

Trong dãy núi, có một cái đại trận, quanh trận pháp được phủ máu, để phong cấm nó, tránh bị suy diễn thiên cơ.

Mấy trăm con người này, đều là cao tầng của Ma Thần Giáo, gần một nửa thủ lĩnh của Ma Thần Giáo đều tụ tập tại đây.

Nếu có cường giả xuất hiện xử lý họ, Ma Thần Giáo sẽ bị tổn thương cực nặng.

Nhiều cường giả Ma Thần Giáo tụ lại như vậy, đương nhiên là chuyện họ bàn tính không phải tầm thường.

Ngay lúc này.

Một người xuất hiện, người này, mặc áo bào đen rộng, đầu đội mũ, không thấy rõ dung mạo.

Trên áo bào của y có ba hoa văn màu đỏ, ai nấy vừa nhìn thấy, đều vội vã xá chào.

"Ra mắt Phó Giáo chủ."

Mấy trăm người cùng lên tiếng chào, nhưng âm thanh không hề bị lọt ra ngoài trận.

Người này là Phó Giáo chủ Ma Thần Giáo.

"Không cần đa lễ."

Phó Giáo chủ đáp, nhìn mọi người nói.

"Lần này, triệu tập chư vị tới, là có một việc muốn thương lượng với chư vị."

"Đệ tử Thánh Giáo tiềm phục Đại Hạ vương triều báo rằng, Trấn Quốc Hầu Thanh Minh, đã hồi triều."

"Trấn Quốc Hầu Thanh Minh, hồi triều lần này, là để báo cáo lại chuyện Tân Chính cho Thiên tử Đại Hạ."

"Nếu không có gì sai sót, thì, Đại Ly, Đại Chu và Đại Trạch vương triều, đều đã đồng ý với Tân Chính."

"Nên Giáo chủ phái ta tới, thông báo cho chư vị biết, cuộc chiến của Thánh Giáo ta sẽ sắp bắt đầu. Mấy ngày tới, chư vị phải từ từ thu lưới, báo việc này cho người nằm vùng các đại tiên môn thánh địa biết."

"Bảo bọn họ lan rộng tin tức này ra, để thứ nhất, trước khi Tân Chính bắt đầu, kí©h thí©ɧ sự rạn nứt trong quan hệ giữa tiên môn và các vương triều, bất kể dùng thủ đoạn nào, cũng phải khiến cho thiên hạ đại loạn."

"Chỉ cần tiên môn khai chiến với vương triều, thần linh chúng ta cung phụng mới nhanh chóng hồi phục. Tới lúc đó, cả thiên hạ này sẽ là vật trong túi của Thánh Giáo ta, hiểu chưa?"

Giọng Phó Giáo chủ đầy sục sôi, y không chút dài dòng, mà nói thẳng luôn vào vấn đề.

Y nói xong.

Bên dưới ồ lên xôn xao.

"Bốn đại vương triều, thật dám thi hành Tân Chính? Không sợ thiên hạ đại loạn thật à?"

"Phó Giáo chủ, chuyện này là thật hả?"

"Ồ, hay, hay lắm, thật là trời giúp Thánh Giáo ta."

"Hừ, năm đại vương triều, chiếm giữ thiên hạ bao nhiêu năm như vậy, đã tới lúc đổi người rồi."

"Để cho bọn chúng chó cắn chó, chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi."

Ai nấy đều vui vẻ, vô cùng hưng phấn.

Nhưng ngay vào lúc này, Ma Thần Giáo Phó Giáo chủ mở miệng.

"Tốt lắm."

"Lần này, chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nhất là đối với Thánh Giáo chúng ta. Giáo chủ đã tự mình đi liên lạc với Giáo chủ các Thánh Giáo khác, đến lúc đó cùng khởi nghĩa võ trang, cuối cùng chúng ta cũng đã chờ được tới ngày được thiên vận ưu ái."

"Nhưng trong thời gian này, Giáo chủ có lệnh, quyết không được để lộ mặt, chỉ được thầm khích bác các tiên môn, vì nếu chúng ta lộ mặt, các vương triều sẽ đổ hết lên người Thánh Giáo chúng ta, để chúng ta làm người chết thay."

"Nên các ngươi nhất định phải chú ý, hiểu chưa?"

Y cất cao giọng.

"Đã hiểu."

Mọi người thi nhau gật đầu.

Chợt, có một giọng nói vang lên.

"Phó Giáo chủ, nếu cái gì cũng không được làm, vậy chuyện vương vực thì sao? Bọn ta còn đang định phái đệ tử đi tranh giành vương vực đoạt vận may đó."

Có ai đó nói.

Mọi người ùa vào phụ họa theo.

Tranh giành vương vực, mỗi năm trăm năm mới có một lần.

Cơ duyên trong đó rất nhiều, mọi thế lực đều đào tạo đệ tử đi vương vực.

Cơ duyên trong vương vực đều là không thể nào tưởng tượng được.

Nếu bỏ qua, chẳng khác gì tự nhiên mất một tài sản lớn.

"Giáo chủ đã ra thông báo, tranh giành vương vực lần này, chúng ta nhất định không được cho đệ tử đi"

Phó Giáo chủ nói.

"Tại sao?"

"Cơ duyên năm trăm năm mới có một lần, chỉ vì vậy mà bỏ hả?"

"Giáo chủ... chuyện này!"

Ai nấy ồn lên, không hài lòng.

Vương vực năm trăm năm mới mở một lần.

Đây là một lần thiên kiêu thịnh hội, chỉ cần là thiên tài có bản lĩnh, vào đó rồi, chỉ cần cẩn thận một chút, là sẽ kiếm được cơ duyên mà bên ngoài có khi cả trăm năm cũng không có được.

Nên bảo họ bỏ qua, tất nhiên khiến họ khó chịu.

Ma Thần Giáo không tụ vào một nơi, mà phân tán khắp trong Đại Càn vương triều, trên căn bản nước nào cũng có một chi nhánh, giữa các chi nhánh luôn có sự cạnh tranh âm thầm với nhau.

Ai cũng muốn thiên tài dưới trướng mình, lấy được tài nguyên, trở nên mạnh hơn.

Bây giờ bảo họ không được đi tranh.

Đương nhiên không ai vui nổi.

Phó Giáo chủ lạnh lùng đáp.

"Đây là ý của Giáo chủ."

"Các ngươi không muốn vâng lời hả?"

Giọng y lạnh như băng.

Nhắc tới Giáo chủ, mọi người liền im bặt.

Không ai dám chọc vào Giáo chủ.

Nhưng vẫn có người không nhịn nổi.

"Trần Giáo chủ, có thể tiết lộ chút thông tin gì không?"

Ai đó hỏi.

Giáo chủ không thể nào vô duyên vô cớ hạ một chỉ thị như này được.

Dù bảo mọi người không được lộ mặt, nhưng cũng làm gì tới mức như này?

Cứ thế trơ mắt bỏ cơ duyên à?

Cho không mà không lấy?

"Đúng thế, Trần Giáo chủ, ngài tiết lộ chút tin tức đi, nếu không bọn ta không thể nào hiểu nổi."

"Trần Giáo chủ có biết chút gì không?"

Mọi người tò mò, không nhịn được hỏi Trần Giáo chủ.

Người kia liếc họ một cái.

Cuối cùng thở dài, rì rì đáp.

"Ta biết, nếu không nói rõ, các ngươi sẽ không cam lòng."

"Theo Giáo chủ nói, tranh giành vương vực lần này, sẽ có khá nhiều thiên kiêu tham gia, trong đó có cả các thiên kiêu tuyệt thế."

"Nhưng cái chính là, thí thần Thánh Tử cũng định đi vương vực, các ngươi đã hiểu chưa?"

Trần Giáo chủ nói tới chỗ này.

Mọi người đều im bặt.

Thí thần Thánh Tử.

Chính là ma tử đáng sợ nhất của Ma Thần Giáo, nghe nói một khi lên cơn gϊếŧ người, sẽ là lục thân không nhận, người mình cũng gϊếŧ.

Tới lúc này, mọi người đã hiểu vì sao Giáo chủ không cho mọi người đi vương vực.

Vì nếu đi, có khác gì mình tự gϊếŧ người mình!

"Được rồi, không nhiều chuyện nữa, các ngươi đi chuẩn bị đi."

Phó Giáo chủ nói xong, xoay người biến mất.

Lúc này.

Nước Tấn, trong một dãy núi Thanh Châu.

Một người lẳng lặng nhìn lên bầu trời đầy sao.

Là Lý Trường Dạ.

Sau lưng hắn, một giọng nói chậm rãi vang lên.

"Trường Dạ, ngươi đã học được một chiêu cuối cùng của sư phụ, lần này, ngươi đã thật sự là vô địch cùng cấp."

"Ngươi cũng đã bước vào Kim Đan cảnh, đây là vương vực cổ lệnh, ngươi cầm tấm lệnh bài này, tới vương vực, mở ra cuộc đời bất bại của mình đi."

"Trận chiến vương vực, sẽ là trận chiến trọng chấn kỳ cổ đầu tiên của ngươi. Hãy nhớ, ngươi là bất bại."

Giọng nói già nua vang vọng, chấn động lòng người.
« Chương TrướcChương Tiếp »