Chương 78: Lời nói trẻ con của ba ba nghèo

Thần nghe cháu gái nhà mình nói ra câu này, thì giống như đã tìm được tri âm vậy, hết sức tán đồng mà gật đầu ——

“Trẻ con nhà khác đều nói chuyện với cha mẹ không ngớt, chỉ có nhà chúng ta là một mình ta nói cả nửa ngày, mà không chắc đã nhận được một câu đáp lại.”

Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói:

“Vậy là ba ba không đúng rồi nha. Cháu nhất định sẽ bảo ba ba nói nhiều hơn ạ.”

Thần suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:

“Cháu đừng nói là ta nói với cháu.”

Chúc Chúc gật đầu:

“Không nói, không nói đâu ạ.”

Thần nhìn cô nhóc này, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Ông ta nói:

“Bình thường ba cháu sẽ nói gì với cháu?”

Thần không hỏi Chúc Chúc thường hay nói gì với ba ba, vì chỉ cần tiếp xúc với đứa bé này nhiều hơn một chút, là sẽ biết cái gì bé cũng có thể nói được hết. Huống chi, ông ta còn có nhiều video như thế cơ mà.

“Đôi lúc ba ba sẽ kể chuyện cho cháu nghe, cũng sẽ khen cháu, thi thoảng sẽ ôm cháu, còn cho cháu xem ba tiền kiếm nữa. Ba ba kiếm tiền rất lợi hại đó nha! Còn có lúc ba sẽ bảo cháu phải khiêm tốn hơn, nhưng người không khiêm tốn nhất chính là ba nha, lần nào cũng nói cháu đáng yêu nhất mà...”

Chúc Chúc nghiêm túc nói.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé đã không còn được thấy bóng dáng của xinh đẹp đâu cả, bây giờ không phải là máu đọng, thì chính là băng gạc. Lúc bé nói chuyện sẽ bị kéo đau, tay chân đều có vết thương nên không thể bước đi, không thể cầm đồ vật. Đối với một đứa bé bình thường mà nói, đây chính là cú đánh mang tính hủy diệt. Thế nhưng bé chẳng thèm để ý, vẫn vui như thường.

Có thể là vì ba ba quá lợi hại, cho nên trong suy nghĩ của Chúc Chúc, bé chẳng cần phải sợ gì cả.

Thần đang muốn học hỏi kinh nghiệm:

“...”

Thôi đi, thôi đi. Ông ta cũng không làm ra cái chuyện như nói với Kim Sân là nó đáng yêu nhất được.

Thật sự rất khó để trở thành cha của một vị thần trưởng thành.

Chúc Chúc hớn hở kể về người cha vĩ đại của mình, trong mắt đều là sự ngưỡng mộ.

Thần càng nhìn nhóc con, càng tiếc nuối vì mình đã lỡ mất thời kỳ ỷ lại của con nhà mình, mà tiến thẳng vào hình thức siêu khó.

Ông ta ngẩng đầu liền thấy đứa con trai cao to của mình đã đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, Hồ Thừa Khiếu theo đằng sau đi rửa rau.

Kim Sân ở trong phòng bếp đè huyệt thái dương. Trước kia anh không thể hiểu nổi cha mình, nhưng hiện tại anh đã làm cha, thì mới hiểu được sự chua xót trong đó.

Thật ra anh cũng muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người, nhưng anh thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu cả.

Kim Sân làm bốn tô mỳ. Lúc bưng ra, anh đưa cái tô lớn nhất cho cha mình.

“Cha, ăn cơm thôi.”

Thần ôm Chúc Chúc đi tới, liền thấy trước mặt Chúc Chúc là một tô mỳ nhỏ, mà trước mặt mình là một tô to.

Chúc Chúc cũng nhìn thấy, lập tức nói:

“Ba ba, ba ba ơi, con muốn ăn ba tô lớn nha!”

Kim Sân đón bé từ trong ngực cha mình, đặt ở chiếc ghế bên cạnh rồi dịu dàng nói:

“Mỳ sợi không có dinh dưỡng, lát nữa còn ăn cái khác, phải để chừa bụng bụng, có được không?”

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thần thấy con trai mình dỗ dành trẻ con, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên ông ta thấy anh dùng giọng điệu này để nói, hơn nữa còn nói một câu dài như vậy.

Thần nhìn tô mỳ thật to trước mặt, chua xót trong lòng cũng đã dịu bớt. Con trai ông ta tự tay nấy mỳ đấy ——

Thần ăn một miếng.

Ông ta ngẩng đầu lên với ánh mắt ngỡ ngàng, liền thấy cháu gái ngồi ở đối diện đang há miệng thật to để ăn mỳ sợi mà ba ba nó nấu. Hồ Thừa Khiếu bên khác cũng ăn từng miếng một.

Trên gương mặt trẻ trung của Thần lộ ra vẻ khó mà tin được, sau đó lại cúi đầu ăn miếng nữa.

Con ta làm ta đau lòng quá!

Thần kết luận, con trai ông ta không yêu mình, thật sự không yêu mình. Đến ăn mỳ còn phải tách riêng, nấu cho ông ta tô mỳ khó ăn, còn cho Chúc Chúc một tô ngon lành ——

Kim Sân thấy ánh mắt cha mình nhìn sang. Đều là vị thần quá lứa, anh chỉ nhìn một chút là đã biết tâm tư của đối phương. Thế là anh nói với khuôn mặt không cảm xúc:

“Mỳ con làm có mùi vị bình thường, chỉ là Chúc Chúc khá thích ăn mà thôi. Ăn không hết thì không cần ăn cố đâu.”

Thần lập tức nói:

“Ăn hết chứ.”

Thần cắn răng ăn hết cả tô mỳ. Khoảnh khắc buông đũa xuống, ông ta cảm thấy mình không được khiến toàn bộ mỳ trên thế giới biến mất được, vì đấy mới chính là một vị thần lý trí.

Chúc Chúc nhỏ giọng nói với ba ba mình:

“Ba ba ơi, ba phải nói chuyện với ông nhiều lên nha, thật ra ông rất muốn nói chuyện với ba đó.”

Kim Sân đang thoa thuốc lên tay cho Chúc Chúc bỗng dừng lại, sau đó nói:

“Ba không biết nên nói gì cả.”

Chúc Chúc: “Rất nhiều nha, ba có thể nói với ông là hôm nay ba kiếm bao nhiêu tiền, đã làm những gì, vì ông là ba ba của ba mà. Ba ba ơi, thật ra con cũng cảm thấy ba rất ít nói chuyện với ông nha. Chúng ta là trẻ con mà, phải nói nhiều mới được nha. Bởi vì làm ba ba sẽ luôn nói rất ít, nếu chúng ta cũng ít nói, vậy thì chẳng có gì để nói rồi ạ.”

Kim Sân nhìn con gái, nhẹ giọng nói:

“Nhưng ba và ông đều đã là người lớn.”

Chúc Chúc lầm bầm lầu bầu một tràng chẳng hề có logic:

“Ba ba, ba ba ơi, ba cũng là con của ông nha. Sau khi ba ba ngủ say, ông sẽ xoa đầu ba ba, giống như ba ba cũng xoa đầu con vậy đó. Lúc ông xoa đầu ba, nhất định cũng sẽ nghĩ là, con nhà mình nói ít quá đi, nếu nói nhiều hơn chút nữa sẽ là đáng yêu nhất!”

Kim Sân nhìn con gái của mình, thở dài trong lòng một hơi. Anh nhỏ giọng oán giận:

“Cục cưng này, quan hệ giữa ba và con không giống quan hệ giữa ba và ông đâu.”

Anh là người trưởng thành. Anh không ỷ lại vào người khác như Chúc Chúc được, càng không thể nũng nịu nói vài câu ngốc nghếch giống Chúc Chúc.

Chúc Chúc không hiểu:

“Tại sao vậy ạ? Ba ba ơi, có phải vì nhìn ông rất trẻ, nên ba cảm thấy ông không giống những ba ba khác phải không ạ?”

Chúc Chúc học lớp hai tiểu học, nên bé đã nhìn được một góc của thế giới, nhưng bé vẫn chưa biết một thế giới thật sự là như thế nào. Ở trong mắt bé, một vài sự vật xuất hiện vào lúc bé còn nhỏ, thì hẳn sự vật đó sẽ tồn tại như lẽ đương nhiên, như chó ba đầu chẳng hạn.

Có một vài suy nghĩ thay đổi một cách vô tri vô giác, vì không có người lớn nào chỉ ra rằng thứ đó không tồn tại. Giống như sẽ không có ai nói với Chúc Chúc rằng quái vật chó ba đầu không tồn tại.

Nhưng cũng có một vài suy nghĩ có thể ngấm vào nhận thức của Chúc Chúc. Ví dụ như ông của những bạn học khác ở trường nhìn qua đều có vẻ rất lớn tuổi. Cha mẹ của những bạn cùng tuổi với Chúc Chúc đều từ ba mươi tuổi trở lên, nên dĩ nhiên ông bà cũng phải là năm, sáu chục tuổi.

Cho nên, khi Kim Sân nói có sự khác biệt, Chúc Chúc liền cho rằng ba ba chê dáng vẻ của ông quá “Nhỏ”, không hề “Lớn” giống những ông bà khác.

Kim Sân đè huyệt thái dương, cũng không khỏi bội phục tư duy phát triển của con gái mình. Anh nói:

“Không phải nguyên nhân này.”

Chẳng qua, từ trong lời nói của Chúc Chúc, Kim Sân cũng rất vui vì một chuyện. Đó chính là cho dù anh có duy trì dáng vẻ này mãi mãi, thì Chúc Chúc cũng sẽ chẳng để ý.

Buổi tối, sau khi Kim Sân dỗ con gái ngủ xong, lúc đi ra liền thấy cha mình đang mở cuộc họp với mấy vị chuyên gia.

Bọn họ đang nghiên cứu ca bệnh của Chúc Chúc.

Đợi đến khi các chuyên gia đều đã về, Kim Sân mới đi vào. Anh ngồi xuống bên cạnh Thần:

“Cảm ơn.”

Thần ngẩng đầu:

“Còn phải nghiên cứu thêm.”

Kim Sân ừ một tiếng, hai người lại rơi vào sự lúng túng kỳ lạ.

Một lát sau, hai người đồng thời mở miệng:

“Ta/Con...”

Thần:

“Con nói trước đi.”

Kim Sân cố gắng để giọng mình không còn cứng ngắc nữa, anh nói:

“Cha, có lẽ cả đời này con cũng không thể làm một đứa con ngoan.”

Thần sửng sốt một lúc mới nói:

“Không sao cả, nếu nghiêm khắc mà nói, thì ta cũng không phải là một người cha tốt.”

Kim Sân lộ ra một nụ cười rất tự nhiên:

“Cha là một người cha tốt. Tuy rằng thi thoảng hay dùng danh nghĩa muốn tốt cho con để đưa ra quyết định, nhưng khi con tự chọn chứ không chịu sự ép buộc, thì cha cũng sẽ không thật sự làm gì con cả.”

Thần lộ ra vẻ rất mất tự nhiên, rất rõ ràng ông ta cũng chẳng hợp để nói chuyện tình cảm. Tay nắm của chiếc ghế mà ông ta đang ngồi đã bị nắm đến biến dạng. Ông ta nói những lời trong lòng:

“Ta... lúc con còn nhỏ, làm một người cha nhưng ta không bảo vệ cho con thật tốt, nên ta vẫn luôn hy vọng con không phải chịu tổn thương nào nữa —— “

Thần vẫn chưa nói xong, nhưng đã tự đổi chủ đề:

“Hai kẻ trưởng thành như chúng ta mà nói về chuyện tình cảm thế này, thật sự chẳng hợp, đúng không?”

Kim Sân gật đầu rồi nói:

“Hay nói về những chuyện khác?”

Thế là lại rơi vào lúng túng và trầm mặc lần nữa.

Kim Sân nói:

“Con đi xem Chúc Chúc có đá chăn ra không đã.”

Mặc dù lúng túng nhưng lúc Kim Sân đi ra, thì tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều.

Về đến phòng, anh liền phát hiện Chúc Chúc vẫn chưa ngủ. Bé nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh ——

“Ba ba, ba ba ơi, ba nói chuyện với ông chưa ạ?”

Kim Sân dém lại chăn cho con gái, giọng nói mang theo sự nhẹ nhõm:

“Nói rồi, nhưng có lẽ ba ba của con chẳng thể nào làm một đứa con ngoan giống con được, làm sao bây giờ nhỉ?”

“Ba ba cố thêm một chút nữa là được ạ, con sẽ dạy ba ba mà.”

Chúc Chúc rất có lòng tin.

Sáng hôm sau, lúc Kim Sân thức dậy liền nghe thấy có người đang bàn chuyện ——

“Đúng là báo ứng, nghe nói cô bé nằm giường số 57 là bị con bé đó đá, cho nên mới bị ngã thành như thế. Kết quả hôm nay chính con bé đó cũng bị ngã, vết thương giống cô bé giường số 57 như đúc. Ngay cả viết thương ở đầu gối và lòng bàn tay cũng giống y nhau luôn.”

“Là đứa bé cứ khóc suốt kia ấy hả? Mấy người có tàn nhẫn quá không thế. Chẳng qua chỉ là đứa trẻ con, tôi thấy đáng thương lắm.”

“Được rồi đấy. Nếu người nó đá là con gái cô, khiến con gái cô phải nằm trong bệnh viện, toàn thân đều bị thương, không thể động đậy, thì chắc cô đã không nói như vậy.”

Kim Sân nghe thêm một lúc thì cũng biết, trong lúc tập con bé kia đã tự đã xuống ngay cái chỗ mà Chúc Chúc bị rơi.

Bây giờ cha mẹ của nó đang làm loạn ở trường, khiến trường học không thể không cho học sinh nghỉ học.

Kim Sân cụp mắt, trong lòng cũng không hề thấy thoải mái. Những chuyện này cũng không thể thay đổi sự thật rằng con gái anh vẫn phải chịu vết thương chồng chất khắp người, vẫn cần thời gian để từ từ khôi phục.

Kim Sân không hề ra tay, anh chỉ từ chối tất cả sự bồi thường về tiền bạc, cũng từ chối cả lời xin lỗi, để đổi một sự trừng phạt như nhau mà thôi.

Lúc Kim Sân về tới giường bệnh, thì thấy Chúc Chúc đang kéo Hồ Thừa Khiếu chơi trò chơi với ông ——

Thần bị Chúc Chúc dùng khăn quàng đỏ che mắt lại, để trước mặt một quả táo ——

Chúc Chúc vui vẻ nói:

“Ông ơi... Ông đoán xem đây là cái gì ạ?”

Thần vươn tay ra sờ táo, sau đó hỏi rất chân thành:

“Là quả lê à?”

Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu đều nín cười:

“Không đúng, không đúng nha, ông đoán lại đi ạ!”

Thần lại sờ lên quả táo rồi nói:

“Ta biết rồi, chắc chắn là quả đào!”

“Không phải đâu, ông đoán lần nữa đi, sắp đoán được rồi ạ!”

Chúc Chúc nghiêm túc che khăn quàng đỏ thật kỹ:

“Ông không được nhìn lén đâu ạ, phải tự đoán nha.”

Đừng nói là che mắt, cho dù không có mắt thì Thần đều có thể nhìn thấy mọi việc, mọi vật.

Kim Sân nhìn cha mình, dường như ông đang rất phiền não ——

Chắc là đang rầu vì chẳng còn thứ gì có hình dáng như thế mà không phải quả táo nữa, có lẽ ông không thể nghĩ ra một đáp án khác.