Chương 47: Quả quả đỏ nhà tử thần

Chúc Chúc được bế đi về phía nhà mình. Tử thần số hai cũng nhanh chóng bế Hồ Thừa Khiếu lên rồi đuổi theo. Anh ta hỏi:

“Anh họ xa này, hôm nay cùng nhau ăn cơm được không?”

Mấy ngày nay, Nhạc Đào Đào cứ hỏi liên tục. Đương nhiên tử thần số hai sẽ không để Nhạc Đào Đào biết trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì. Anh ta chỉ nói gần đây anh họ xa rất bận, sẽ liên lạc lại sau.

Nếu để cô ấy biết những chuyện này, thì thật sự không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa.

Kim Sân nhìn thoáng qua tử thần số hai. Anh vẫn bế Chúc Chúc và nói:

“Không, chuẩn bị có đợt kiểm tra, mối quan hệ của chúng ta quá thận cận, cũng không phải chuyện tốt gì.”

Hồ Thừa Khiếu nghe thế, thì nói với em gái công chúa:

“Em gái công chúa, mai gặp nhé.”

Chúc Chúc ngoan ngoãn trả lời:

“Anh Thừa Khiếu, ngày mai gặp.”

Chờ bọn họ đi xa, tử thần số hai mới quay đầu hỏi con trai mình:

“Hồ Thừa Khiếu, con có cảm thấy bác con ngày càng lạnh nhạt với ba không?”

Thật ra Kim Sân vẫn luôn có thái độ như vậy với anh ta, nhưng anh ta luôn có loại cảm giác không thể giải thích được.

Hồ Thừa Khiếu lắc đầu, nhưng vẫn nói:

“Ba ba ơi, con có thể đến nhà em gái công chúa chơi vào ngày nghỉ không ạ?”

Hồ Thừa Khiếu bổ sung tiếp:

“Mẹ cho con đi rồi.”

Rõ ràng cu cậu đã hỏi mẹ trước, tử thần số hai còn có thể nói gì chứ, chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Lúc này, em gái công chúa còn đang hát. Họng của bé còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hát được mấy câu đã bị Kim Sân lấy chuyện khác thu hút sự chú ý, để bé quên chuyện muốn hát đi.

Sau khi Kim Sân về nhà, nhóc con bỏ cặp sách nhỏ xuống, rồi kêu chú bóng đen cùng ra vườn trái cây phía sau cho chó chó to ăn.

Hôm qua Chúc Chúc vừa về nhà đã hỏi chó chó to đâu. Ba ba nói, bởi vì chó chó to không thấy bé, nó rất buồn nên đã rời khỏi nhà. Nhưng hôm nay ba ba sẽ tìm chó chó to về.

Chúc Chúc chạy ra vườn trái cây phía sau, quả nhiên thấy chó chó to đang dựa vào tường.

Chúc Chúc chạy nhanh tới:

“Chó chó to ơi!”

Kim Sân đứng bên cạnh nhìn, không hề ngăn cản con gái ôm những cái đầu chó kia. Hôm qua anh có đọc qua vài cuốn sách nuôi dạy trẻ, trong đó có nhắc đến ——

“Để trẻ tiếp xúc đúng cách với thú cưng, có thể tăng cường sức đề kháng cho trẻ.”

Rất rõ ràng, chó ba đầu cũng sướиɠ đến hỏng rồi. Ba cái đầu của nó đều cọ vào Chúc Chúc, phát tiếng ư ử nghèn nghẹn trong miệng. Bởi vì có ba cái đầu, nên rất náo nhiệt.

Kim Sân lại nhìn một lúc. Anh cảm thấy hôm nay nhóc con đã trở lại bình thường.

Nhóc con lại thể hiện khả năng tự lành mạnh mẽ trước mặt ba ba mình. Dường như chỉ cần có ba ba bênh cạnh, là bé sẽ vui vui vẻ vẻ một cách không tim không phổi, cũng chẳng sợ gì cả.

Chúc Chúc cho chó chó to ăn thịt rất nghiêm túc. Sau khi đút xong còn nghiêm túc nói với chó chó to, vì sao trước mấy ngày bé không có ở nhà ——

“Mấy ngày trước tao bị người xấu bắt đi…”

Ban đầu bé nói với người khác là bị chú và dì xa lạ bế đi, chú và dì xa lạ còn bắt bé gọi bọn họ là cha mẹ.

Nhưng lúc đến trường, sau khi kể cho các bạn nghe, tất cả các bạn đã kết luận rằng, em gái công chúa bị người xấu bắt đi.

Nghe nhiều mấy lần, Chúc Chúc cũng nói theo các bạn luôn.

Chúc Chúc sờ lên đầu chó chó to, thì nhớ lại những gì các bạn nói ——

“Em gái công chúa, vì sao chó chó to nhà cậu lại không sủa?”

“Đúng đó, cậu phải nói rõ với nó đi. Nhà bác tớ cũng có con chó. Con chó nhà bác ấy, chỉ cần có người lạ đến nhà, nó sẽ sủa miết.”

Chúc Chúc cũng nhớ lại, những con chó lúc trước bé gặp cũng như thế, thấy người lạ sẽ sủa không ngừng. Thế là Chúc Chúc nói:

“Chó chó to này, nếu mày thấy người lạ bế tao đi, mày phải sủa gâu gâu gâu, như thế ba ba sẽ chạy đến cứu tao.”

Chúc Chúc nói xong thì nhìn chó chó to. Đột nhiên bé mới nhớ, cho tới bây giờ chó chó to chưa từng sủa gâu gâu gâu.

“Mày không biết sủa gâu gâu hả?”

Chúc Chúc hỏi.

Chó ba đầu cọ vào đầu bé, con mắt màu vàng óng đầy mê hoặc, nhưng vẫn không sủa gâu gâu.

Chúc Chúc nghĩ, những con chó chó to, chó chó nhỏ khác đều sủa gâu gâu, nhưng chó nhà bé lại không sủa gâu gâu. Vậy nhất định là vì lúc còn nhỏ nó đã không học cách sủa gâu gâu của cha mẹ nó.

Thế là Chúc Chúc vỗ đầu chó chó to rồi nói:

“Chó chó to, mày yên nào, cùng học với tao nha…”

Chó ba đầu yên tĩnh lại, ngồi xổm bên cạnh.

Chúc Chúc nói rất nghiêm túc:

“Gâu gâu gâu —— “

Chó ba đầu:

“…”

“Chó chó to, mày cũng sủa đi. Lúc những con chó giống mày nói chuyện đều sủa như thế đó. Nếu mày học xong, còn có thể nói chuyện với những con chó khác nữa nha.”

Kim Sân về phòng sách lấy đồ, sau khi xuống định đi xem con gái, thì thấy con gái đang dạy chó ba đầu sủa gâu gâu.

Kim Sân liếc nhìn chó ba đầu, chó ba đầu tủi thân ——

“Ẳng ~ “

Chúc Chúc vui đến hỏng rồi, tiếp tục nói:

“Gâu gâu gâu —— “

Chó ba đầu:

“Gâu gâu gâu —— “

Chúc Chúc dạy cho chó chó to sủa gâu gâu xong thì dẫn chó chó to đi, sau đó nói với ba ba:

“Chó chó to, chúng ta đi tìm kho báu thôi!”

Nhóc con đi quanh vườn tìm “Kho báu” như thường ngày. Kho báu của bé là rất nhiều thứ. Ví dụ như hoa hoa nhỏ xinh đẹp, quả đã chín, còn có lớp da trong suốt mà mấy con côn trùng lột ra.

Chúc Chúc nhanh chóng tìm được kho báu của mình, rồi mang về đưa cho ba ba giống như trước đây. Ngày nào ba ba cũng phải làm việc trong phòng sách, những lúc như vậy cửa phòng sách đều đóng lại. Chúc Chúc sẽ đặt kho báu của mình trước cửa phòng sách của ba ba. Chỉ cần ba ba mở cửa ra là có thể nhìn thấy.

Kết quả, hôm nay Chúc Chúc dùng áo để bọc một quả quả nhỏ màu đỏ, bé muốn cho ba ba.

Nhưng lúc trở về thì bé phát hiện cửa phòng sách không đóng. Nhóc con vui mừng đến hỏng rồi, nhưng lúc bé cúi đầu nhìn giày nhỏ của mình.

Trên đôi giày công chúa màu hồng xinh đẹp ban đầu đã bị dính bùn ở vườn hoa. Thế là nhóc con ngồi xuống, cởi giày nhỏ ra, chỉ đeo tất nhẹ nhàng đi vào trong.

Bé nhìn thấy ba ba đang đọc sách. Chúc Chúc đi tới bên bàn, không làm ồn ba ba, không quấy rầy ba ba làm việc. Bé chỉ bày từng quả quả nhỏ màu đỏ mà mình ôm lên trên bàn sách của ba ba. Sau khi xếp thành một hàng đẹp mắt, bé lại nhẹ nhàng đi ra.

Kim Sân ngước mắt thì thấy trên bàn sách của mình được xếp một hàng quả quả nhỏ màu đỏ. Tim anh mềm nhũn. Anh đưa tay cầm một quả lên, cắn một miếng.

Chua đến nổi linh hồn cũng run theo.