Chương 75: Bất ngờ

1983 Chữ Cài Đặt
Những người từng lời ra tiếng vào và coi thường Thẩm Nguyệt vì cô còn quá trẻ, nói cô không đủ năng lực để quản lý Thẩm thị đều phải ngậm miệng lại hết. Chưa nói đến việc Thẩm Nguyệt có kinh nghiệm trong ngành thiết kế, cô còn trẻ, cực kỳ am hiểu gu thời trang của các vị tiểu thư quyền quý, mà phía sau còn có một trợ lý có thâm niên trong nghề là Lâm Cường và vị tổng tài giàu nứt đố đổ vách Lệ Tư Dạ chống đỡ.

Có thể hiện tại Thẩm Nguyệt còn chút non kém, nhưng những người tin tưởng và giúp đỡ cô đều rất tài giỏi, điều này cho thấy cô sẽ tiến bộ nhiều hơn trong tương lai.

Ngày hôm đó, Lệ Tư Dạ tâm trạng vô cùng tốt tiến vào công ty. Khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, ai nấy đều đoán già đoán non:

“Có phải Lệ tổng yêu vào rồi nên khác trước không?”

“Ôi, tình yêu có thể khiến người ta thay đổi nhiều thế sao?”

Một số nhân viên tụm năm tụm ba lại bắt đầu bán tán, họ không nói xấu cấp trên nên cũng không tính là vi phạm quy định của công ty. Hầu hết nhân viên đều biết lúc trở lại Lệ thị, Lệ Tư Dạ đã mang theo một người phụ nữ và một đứa trẻ, còn có tin đồn người phụ nữ đó là Thẩm Nguyệt.

“Tin đồn gì nữa? Lúc đó tôi đã nhìn thấy rõ ràng, là Thẩm Nguyệt, cô ấy còn dắt tay một đứa trẻ cực kỳ giống Lệ tổng, cho nên nói bọn họ không có mối quan hệ gì thì có quỷ mới tin.”

Mặc kệ những lời đồn đãi trong công ty, càng đồn, Lệ Tư Dạ càng vui vẻ. Chỉ cần họ không nói bậy về vợ con anh, thì những tin như thế cho họ biết cũng không sao cả.

Anh hỏi trợ lý Thẩm:

“Chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Đã xong, Lệ tổng, có cần tôi gọi người chuẩn bị thêm thứ gì khác hay không?”

“Không đâu, nhỏ một chút, tình cảm vẫn tốt hơn.”

Hai người bàn qua bàn lại, Lệ Tư Dạ đột nhiên nhận được điện thoại từ mẹ của mình. Anh dừng một lát, bắt máy rồi hỏi:

“Mẹ gọi con có chuyện gì không?”

“Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, Tư Dạ… Hôm đó thật sự xin lỗi con, mẹ cũng chỉ còn lại con và Tư Không, cho nên mới không muốn hai đứa như vậy…”

Giọng của bà Lệ đầy mệt mỏi, sau đó nói thêm:

“Chuyện Tư Không, mẹ vẫn hy vọng con sẽ thả thằng bé ra, mẹ sẽ đồng ý điều kiện của con, chỉ cần đừng để nó ở trong tù.”

“Nếu đã vậy, con sẽ đưa Tư Không ra nước ngoài.” Lệ Tư Dạ nói: “Mẹ cũng không cần gặp nó nữa.”

Mặc dù bà Lệ rất muốn năn nỉ con trai, nhưng trong giọng nói của nó đã có chút khó chịu, nếu tiếp tục thì chẳng khác nào làm khó nó, bà ậm ờ:

“Vậy được rồi, mẹ không nói nữa, chuyện Tư Không con tự tính đi. Hôm nay mẹ gọi tới là vì muốn nói một chuyện khác, dạo trước Tư Không đã hỏi cưới Bạch Nhạc, hiện tại Bạch gia đang thúc giục chuyện hôn sự giữa hai nhà, mẹ nghĩ con nên biết.”

“Con đã thả Tư Không ra rồi, nếu không, mẹ bảo Bạch gia đưa Tư Không về nhà làm rể đi?”

Lệ Tư Dạ nghe qua đã biết ý của mẹ anh là gì, bà muốn anh trở về thực hiện lời hứa cả Tư Không, để tránh cho Bạch gia làm ầm ĩ lên, nhưng tiếc thật, anh hiện tại đã có vợ con.

“Mẹ, con có vợ rồi, hơn nữa mẹ cũng đã có một đứa cháu trai vô cùng đáng yêu. Cho nên mối hôn sự giữa Tư Không và Bạch gia, hãy để nó tự gánh vác.”

Chuyện phiền phức của Tư Không gây ra tại sao bắt anh phải nhẫn nhịn xử lý chứ? Lệ Tư Dạ không phải loại người rảnh rỗi như vậy, anh bận bịu nhiều việc. Bình thường anh cảm thấy cần đặt Lệ thị lên hàng đầu, nhưng bây giờ anh đã có mục tiêu sống khác rồi, vợ con mới là trước nhất.

Bà Lệ còn muốn nói gì nữa, nhưng phát hiện điện thoại đã kêu lên “tút tút”.

Lệ Tư Dạ ngắt máy xong, trợ lý Thẩm tò mò hỏi:

“Lệ tổng, kế hoạch vẫn tiếp tục chứ?”

“Tiếp tục, chuyện riêng của tôi thì không cần quan tâm. Cậu… Cứ lo cho bản thân đi đã.”

Thẩm Nhất Độ nghe ra hàm ý trong lời nói của Lệ Tư Dạ, hắn buồn bực đấm cho bản thân một cái vì tội nhiều chuyện. Hắn còn đang gặp rắc rối với Lệ Từ mà lại dư sức chõ mũi vào chuyện của Lệ tổng sao?

Từ ngày Lệ tổng quay về, hắn đã lên tiếng đuổi khéo Lệ Từ đi, nhưng dù cố gắng khuyên nhủ thế nào cô nàng cũng tìm đủ loại lý do để được trụ lại nhà hắn!

Lệ Tư Dạ nhìn đồng hồ rồi vùi mình vào công việc, thời gian mà anh có thể dành cho Thẩm Nguyệt không nhiều, chỉ có thể tranh thủ từng phút từng phút một. Cô hiện tại có lẽ cũng đang chăm chỉ làm việc?

Cuộc sống của họ không hề dễ dàng, đứng càng cao, trách nhiệm và gánh nặng trên vai càng lớn, giống như một ngọn núi tùy thời có thể đè chết họ.

Buổi tối trở về nhà, Thẩm Nguyệt có hơi mệt mỏi.

Con trai cô vốn nên ở nhà lúc này lại không thấy mặt mũi đâu, đèn tắt hết, đâu đâu cũng tối đen như mực.

Cô mở cửa, đưa tay lần mò tìm đèn, nhưng bật mãi không thấy đèn sáng lên. Kỳ quái? Chẳng lẽ là đường điện xảy ra vấn đề gì sao?

“Tư Hạo? Con có ở nhà không?”

Thẩm Nguyệt vừa rút điện thoại ra bật đèn pin thì trong phòng ngủ của mình phát ra âm thanh lạch cạch, cô đi nhanh tới đó, đẩy mạnh cửa rồi gọi:

“Tư Hạo?”

Đập vào mắt cô là ánh nến lung linh tạo thành hình trái tim dưới sàn nhà, Lệ Tư Dạ và Lệ Tư Hạo cùng mặc tây trang giống nhau xuất hiện trong mắt cô. Trên tay của họ đều ôm một bó hoa hồng, của Tư Hạo chỉ có chín bông, của Tư Dạ lại nhiều đến chín mươi chín đóa được gói ghém cẩn thận, tinh tế.

Dưới chân Thẩm Nguyệt trải đầy cánh hoa, cô giật mình nhìn chằm chằm vào cả hai, không biết phải làm sao. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng, hình ảnh của Lệ Tư Dạ và con trai khắc sâu vào trong đại não của cô.

Lệ Tư Dạ tủm tỉm nở nụ cười, bước về phía cô và đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Cảm giác được anh giữ tay mình, tim Thẩm Nguyệt đập như điên lên, cô vẫn còn chưa phản ứng lại, bởi vì cô không nghĩ Tư Dạ sẽ cầu hôn mình ngay trong phòng ngủ! Trong lòng cảm động, cô bước tới bên anh, đi vào giữa trái tim.

Căn phòng nhỏ chỉ có ba người bọn họ, Tư Hạo ôm bó hoa nhỏ một cách khó khăn và đưa về phía cô, nói:

“Tặng mommy xinh đẹp của con.”

Thằng bé cứ như một ông cụ non, mặt mũi bầu bĩnh đáng yêu, hai mắt sáng lấp lánh dưới ánh nến.

Thẩm Nguyệt cười cảm ơn con trai rồi ôm bó hoa kia lên tay, lúc cô quay lại thì đã thấy Lệ Tư Dạ chậm rãi quỳ một gối xuống dưới sàn, từ trong túi móc ra một hộp nhẫn và hướng về phía cô, nói:

“Thẩm Nguyệt, anh yêu em. Em đồng ý gả cho anh không?”

Chiếc nhẫn kim cương đỏ dưới ánh nến tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp hiếm có, hai mắt Thẩm Nguyệt đỏ bừng lên, nghẹn ngào không nói được lời nào.

Lệ Tư Dạ quỳ một chân ở đó và chờ đợi, tim anh hiện tại cũng đập nhanh quá mức, khiến bàn tay đang cầm hộp nhẫn hơi run lên khẽ khàng. Anh biết cô sẽ đồng ý, vậy mà thời điểm mở miệng cầu hôn vẫn khó tránh khỏi sự lo lắng.

Trong đôi mắt của Thẩm Nguyệt tràn ra một giọt lệ hạnh phúc, cô mím môi đưa tay về phía anh, gật đầu nói:

“Em đồng ý.”

Giọng của cô khẽ khàng vang lên, Lệ Tư Dạ và con trai đồng thời nở nụ cười mừng rỡ. Thẩm Nguyệt nhận lấy bó hoa của anh, hai tay đều ôm hoa nên không cách nào để anh đeo nhẫn giúp mình, lúc ấy, Tư Hạo nhanh tay lẹ mắt xông qua:

“Mommy, đưa cho con, đưa cho con!”

Thằng bé có vẻ còn kích động hơn cả Lệ Tư Dạ, sau khi Thẩm Nguyệt trả hoa cho thằng bé ôm sang bên cạnh, Lệ Tư Dạ mới cẩn thận lấy chiếc nhẫn đính kim cương đỏ ra và đeo vào ngón áp út của cô.

Động tác của anh cẩn thận như thể đang nâng niu bảo bối trên tay, ánh mắt vẫn luôn mang theo vài phần lạnh lùng khó gần lúc này trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Anh yêu Thẩm Nguyệt, từ lúc ban đầu đã bị cô thu hút một cách không hiểu thấu.

Anh giữ chặt tay Thẩm Nguyệt, hôn lên mu bàn tay cô rồi nói:

“Trước đây anh chưa từng cảm nhận được điều gì là bình yên, là hạnh phúc, nhưng thời gian qua ở cạnh nhau, anh cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi. Thẩm Nguyệt, em và con là bình yên của anh, cho nên anh muốn cả phần đời còn lại sẽ được ở bên cạnh, chăm sóc, yêu thương em và con. Cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa nhỏ đáng yêu như Tư Hạo.”

Thẩm Nguyệt mím môi để kìm nén tiếng khóc, nhưng càng như vậy thì tim cô lại càng rộn ràng, đập không cách nào kiểm soát nổi. Người đàn ông cao ngạo này đã vì cô mà hạ mình xuống, nói không cảm động là giả.

Nhìn cô đỏ ửng hai mắt bắt đầu rơi lệ, Tư Hạo cũng thút thít theo.

Lệ Tư Dạ kéo con trai đến gần, ôm cả hai người vào lòng dỗ dành. Thẩm Nguyệt khó khăn lắm mới có thể dừng được nước mắt, đã nghe Lệ Tư Dạ nói:

“Khi nào em có thời gian, anh sẽ đưa em về ra mắt gia đình anh.”

“Em…” Thẩm Nguyệt đột nhiên sực tỉnh. “Em không dám…”

“Sao vậy? Em sợ à?”

“Tất nhiên là sợ rồi.” Thẩm Nguyệt đưa tay đặt lên một bên vai của anh, nói: “Dù sao em cũng không rõ nhà anh có giống những nhà khác, luôn phải cẩn thận từng li từng tí hay không…”

Lệ Tư Dạ mỉm cười:

“Không có gì phải sợ, anh sẽ làm điểm tựa cho em và con.”

Nói không chừng đến lúc ấy mẹ anh nhìn thấy cháu trai vừa đáng yêu vừa thông minh sẽ đồng ý cho họ cưới ngay mà không ý kiến gì thêm. Nhưng chuyện này phải để sau khi anh xử lý Lệ Tư Không xong, đến lúc đó mới có thể yên tâm cho vợ con về Lệ gia.