Trước cửa phòng tầng bảy.
Tử Thất Thất đứng đối mặt với cửa phòng, hít thở sâu một hơi sau đó mỉm cười.
Vươn tay phải ấn vào chuông.
"Leng keng - Leng keng"
"Két"
Cửa phòng lập tức mở ra nhưng không có ai ra nghênh đón.
Tử Thất nghi hoặc nhìn cửa phòng, đưa tay bắt lấy tay nắm cửa, sau đó vừa mở kéo ra vừa nói: "Quấy rầy, tôi xin phép vào..."
Vừa vào cửa liền cảm thấy có gì đó không ổn...
Bên dưới cửa đặt hai đôi giầy, một đôi giày da đen của nam giới, một đôi giày cao gót của nữ, mà ở phía trước là chiếc quần đỏ mỏng của nữ, tới trước nữa là âu phục của nam... Cả đường đi đều giống nhau, từ áo ngoài cho đến nội y, vừa vặn hai phần, hơn nữa đúng là một bộ của nam, một bộ của nữ, rất rõ ràng là mỗ nam và mỗ nữ nào đó tình hình vô cùng khẩn cấp đã xảy ra sự kiện nào đó, nhưng mà... Ngay khi Tử Thất Thất bắt đầu suy nghĩ đến một hình ảnh nào đó, thanh âm khe khẽ truyền vào tai cô.
"A... A... Hảo bổng... Hàn..."
Hàn?
Cô đổ mồ hôi! (O﹏O|||)~
Tử Thất Thất mặt đầy hắc tuyến, hai mắt nhìn thấy một nam một nữ trên ghế sô pha, mà hai cơ thể lõα ɭồ đang liên tục khớp với nhau.
Thật... Thật... Người thật biểu diễn?
Mà còn...
Bày ra tư thế đòi hỏi kỹ thuật cao siêu? Tuyệt đối có thể so sánh với kỹ năng đặc biệt của diễn viênQ
Chờ chút... thời điểm này hẳn là cô nên về trước? Nhưng mà...
Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt, khϊếp sợ nhìn lưng người đàn ông.
Một con hắc long rất sống động trên lưng anh ta, long lân màu đen, long nhãn màu đỏ, mà trong miệng còn ngậm một viên long châu! Anh ta không ngừng tiếp tục động tác ra vào, khiến phần lưng rung rung không ngớt, kéo theo hắc long kia dường như sống lại, chuyển động liên tục.
Nháy mắt, huyết long trên lưng Tử Thất Thất dường như tìm được chủ nhân trở nên nóng rát đau đớn.
Người đàn ông này... là Mặc Tử Hàn sao?
"A... A... Tử Hàn... đừng... nhanh quá... Em... A... A... đừng... em không được...A!"
Chỉ nghe một tiếng hét chói tai, người đàn ông tiến nhập vào, người phụ nữ toàn thân run rẩy, sau đó hai mắt khép lại, mê man tê liệt ngã xuống.
Tử Thất Thất kinh hãi không có cách nào trở lại bình thường.
Câu "Tử Hàn" vừa nãy lại không ngừng lặp lại bên tai cô.
Anh ta quả nhiên là Mặc Tử Hàn? Anh ta chính là người đàn ông bảy năm trước?
Sẽ không khéo vậy chứ?
Chợt, Mặc Tử Hàn rời khỏi người phụ nữ, bàn tay to duỗi ra, rút ra tấm khăn trên bàn trà, lau lau chất lỏng còn sót lại, sau đó cơ thể lõα ɭồ hoàn mỹ đột nhiên xoay người, đối mặt với Tử Thất Thất, khóe miệng... gợi lên chút cười tà ác.
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt anh ta, con người càng thêm khuếch đại.
Thật là anh ta!
Chân không tự giác lùi về sau, chuẩn bị bỏ chạy, thế nhưng cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau lại giống như hai cục nam châm không thể dời đi.
Phải chạy! Phải chạy! Phảy chạy nhanh chút mới được...Bằng không... sẽ bị anh ta bắt...
Thế nhưng cơ thể giống như bị điểm huyệt, không cách nào nghe lời nhúc nhích, không cách nào nghe theo điều khiển của cô.
Làm sao bây giờ?
Xong rồi...
Bị bắt rồi...