"Vì sao không nói? Trả lời em!" Tử Thất Thất nhìn hắn, lại hỏi.
Vũ Chi Húc chậm rãi đứng lên, đối mặt với cô, lập tức cười nói, "Em cũng biết nghề của anh mà, anh chỉ là một sát thủ, trên anh nhất định sẽ có lãnh đạo, do đó....."
"Đừng gạt em!" Tử Thất Thất cắt đứt lời hắn, hai mắt trở nên sắc bén, có chút tức giận nói, "Tuy em chỉ ở cùng anh năm năm, em không rõ quá khứ anh thế nào, nhưng em vẫn biết được, lời trong miệng anh, câu nào là thật câu nào là giả, vì thế..... Đừng gạt em, nói thật cho em!"
Nụ cười trên mặt Vũ Chi Húc từ từ biến mất, đôi mày nhăn lại, trong ánh mắt có do dự, cả người lại lâm vào trầm mặc.
Thật là một cô gái sắc bén a, đúng là không giấu được cô ấy, cũng không lừa được cô ấy.
Sẽ nói thật với cô ấy ư?
Phải nói hết toàn bộ với cô ấy ư?
"Thất Thất......" Hắn nặng nề mở lời, đôi mắt hoảng loạn nhìn cô nói, "Vừa rồi người gọi nói chuyện với anh, cũng không phải người xấu, ông ấy sẽ không làm gì gây nguy hiểm cho em, do đó em có thể yên tâm, anh cũng không muốn lừa cái gì, chỉ là..... Anh không thể nói cho em ông ấy là ai!"
Tử Thất Thất thấy hắn khó xử, cô kỳ thực cũng không muốn làm khó hắn, nhưng thật sự rất là kỳ quái à.
Năm năm trước người này đột nhiên muốn ở lại cạnh cô, cho dù Mặc Thâm Dạ và tiểu Lam làm gì cũng không đuổi được hắn đi, tuy rằng bọn họ cũng từng hoài nghi mục đích của hắn, nhưng mà Mặc Thâm Dạ lẫn tiểu Lam đều tin tưởng hắn, nói hắn tuyệt đối không có ác ý, cho nên cô mới yên tâm, cùng hắn trở thành bạn bè, mà trong năm năm này, hắn cũng luôn chăm sóc cô, bảo vệ cô, an ủi cô, nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm giác người này thật xa lạ, xa lạ khiến cô hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.
"Chi Húc, em hỏi anh, lí do gì mà năm năm trước anh ở bên cạnh em?" Câu hỏi vẫn luôn nghi ngờ suốt năm năm cuối cùng cũng nói ra.
"....." Vũ Chi Húc lặng im cúi đầu, cũng không trả lời.
"Là người khác phái anh tới giám thị em thật sao?" Cô hỏi lại.
"....." Vũ Chi Húc vẫn im lặng.
"Mục đích cuối cùng của anh là gì? Người như em thì anh còn muốn được gì chứ? Năm năm này em coi anh là bạn tốt, vậy còn anh? Anh coi em là gì?"
"Thất Thất!" Vũ Chi Húc rốt cục mở miệng, hắn ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, "Anh ở bên cạnh em thật sự không có mục đích gì cả, anh chỉ muốn bảo vệ em mà thôi, với lại trong năm năm này, anh cũng luôn coi em là bạn tốt, cũng không phải muốn em nghĩ như thế, anh..... Anh đối với em..... Anh....."Giọng nói hắn trở nên do dự, cuối cùng lại khó mà nói ra.
Không muốn nói chân tâm của mình cho cô, bởi vì nói ra căn bản không có kết quả gì, hơn nữa nói ra những lời đó, vậy quan hệ giữa bọn họ sẽ biến chất, không cách nào trở lại như trước. Nói thật, trong năm năm này, ở cạnh cô, lúc cô đau lòng sẽ tìm hắn, lúc cô khổ sở sẽ tìm hắn, lúc cô cô đơn không có ai cùng ăn cơm cũng sẽ tìm hắn. Sự đòi hỏi của cô ấy khiến hắn có chút dương dương tự đắc, làm trong lòng hắn nảy sinh một loại cảm giác về sự ưu việt, thế nhưng..... Cho dù cô ấy mong muốn thế nào, hắn rất rõ ràng, cô gái này không thể yêu hắn, lòng cô ấy sẽ không rời khỏi người đàn ông đó.
Cho nên hắn từ lâu đã quyết định, tuyệt đối sẽ không nói rõ cho cô biết, chết cũng không nói!
"Anh đối với em?" Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại, tò mò hỏi, "Anh muốn nói gì?"
Vũ Chi Húc khó nói nhìn cô, đôi lông mày nhíu lại, sau cùng quyết định.
"Được, anh sẽ cho em biết người vừa nói chuyện với anh là ai, nhưng anh sẽ không nói tên của ông ấy, anh muốn để ông ấy tự nói với em!" Hắn nghiêm túc nói, lộ ra biểu cảm khó xử.
"Được!" Tử Thất Thất đáp ứng.
Vũ Chi Húc lại cầm lấy điện thoại, vẫn gọi hai lần, sau đó đợi kết nối.....
"Chi Húc? Sao lại gọi tới nữa? Lại xảy ra chuyện gì sao?" Trong điện thoại di động lại truyền đến tiếng nói như chuông cổ kia, vừa vang lại phúc hậu.
"Điện hạ, hết sức xin lỗi, vừa rồi lúc tôi nói chuyện với ngài đã bị người khác thấy!" Vũ Chi Húc cực kỳ lễ phép nói, hơn nữa giọng cũng cực kỳ nhún nhường.
"Bị người khác thấy?"
"Vâng!"
"Bị ai phát hiện? Chẳng lẽ là....."
"Vâng, là Tử Thất Thất!" Vũ Chi Húc trả lời, không nhịn được lén nhìn cô.
Tử Thất Thất thấy bộ dáng chưa từng xuất hiện này của hắn lại càng nghi ngờ.
Rốt cuộc là ai đây? Vì sao khi nhìn bọn họ nói chuyện mà cô lại cảm thấy khẩn trương?
"Cuối cùng vẫn bị con bé phát hiện sao? Vậy...... Cậu có nói cho con bé tôi là ai không?"
"Vẫn chưa, tôi muốn để ngài tự nói với cô ấy thì tốt hơn!"
"Ừ, cũng tốt!"
"Vậy để tôi chuyển điện thoại....."
"Không!" Người trong di động cự tuyệt, sau đó nặng nề nói, "Cậu tìm một cơ hội, mang con bé tới gặp tôi, tôi không muốn dùng phương thức này nói cho con bé biết tôi là ai, tôi muốn trực tiếp nói với con bé!"
"Vâng, tôi biết rồi!" Vũ Chi Húc cung kính trả lời, lại một lần nữa cúi đầu.
Tử Thất Thất nghe tiếng Vũ Chi Húc, thấy hắn cúp điện thoại, sau đó xoay lại nhìn mình, dùng biểu cảm vô cùng nghiêm túc nói, "Thất Thất, điện hạ muốn gặp em!"
"Gặp em?" Tử Thất Thất giật mình.
"Đúng thế, anh sẽ sắp xếp thời gian gặp mặt cho hai người, vậy nên xin em cho anh chút thời gian, anh sẽ không gạt em, cũng không phải kẻ địch của em, lại càng không làm em tổn thương, anh sẽ nói chuyện cho em biết, do đó...... Hãy tin anh!" Vũ Chi Húc phát thệ, cả người trên khí chất trên người thay đổi, trở nên nghiêm túc trịnh trọng, trở thành một Vũ Chi Húc mà Tử Thất Thất không quen biết.
Tử Thất Thất nhìn vào mắt hắn, tuy cô không hiểu trong hồ ly hắn bán thuốc gì, cũng không có nghe được chút gì từ người đàn ông kia, nhưng với người này......
"Được, em tin anh, khi nào anh chuẩn bị tốt rồi thì đến nói cho em biết!"
"Ừ!" Vũ Chi Húc trả lời.
Tử Thất Thất xoay người ra khỏi phòng tắm.
......
Hỏa Diễm trong phòng ăn chờ họ một lúc lâu mà vẫn không có ai vào, thế nên vội vàng tới phòng Vũ Chi Húc tìm kiếm, đúng lúc gặp phải Tử Thất Thất đang đi ra ngoài. Vội dừng chân, sau đó cung kính cúi đầu, lúc muốn gọi cô thì Tử Thất Thất lại lạnh lùng đi qua hắn, hơn nữa trực tiếp đi lên lầu hai.
Hỏa Diễm nghi hoặc ngẩng đầu, thấy khuôn mặt cô đầy tâm sự có chút nghi hoặc.
Lúc nãy còn tốt lắm mà, sao giờ đã thay đổi rồi?
Hắn xoay người nhìn cửa phòng Vũ Chi Húc, mày nhăn lại.
Chẳng lẽ là vừa mới xảy ra chuyện gì sao?
※※※
Tập đoàn King
Phòng làm việc tổng giám đốc
Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế dựa phiền muộn thở dài.
"Ai......"
Hắn sao thế này? Vì sao lúc cô còn ngủ lại đi? Sao không đợi cô ấy tỉnh lại cùng ăn sáng rồi hãng đi chứ? Rất hi vọng luôn được ở cùng cô ấy, nhưng lúc này sao lại làm ra hành động ngược lại thế này? Hắn vẫn để ý chuyện tối hôm qua thật ư?
Thực kỳ quái, bản thân cũng không phải phụ nữ, rốt cuộc khó chịu cái gì chứ?
Bực ghê......
Hắn buồn bực đá chân đẩy ghế về phía sau dừng lại bên cửa sổ, nhìn bầu trời trong xanh cùng ánh mặt trời chói chang bên ngoài.
Hay là nên về?
Có lẽ cô ấy còn chưa có dậy a!
"Tình tính tang...... Tình tính tang......"
Chuông di động vang lên, hắn vẫn nhìn trời quang ngoài cửa sổ, tay đưa vào túi quần lấy điện thoại ra để ở bên tai:
"Điện hạ!" Trong di động truyền ra tiếng Hỏa Diễm.
"Chuyện gì?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.
"Vừa rồi phu nhân tới phòng Vũ Chi Húc, không biết đã xảy ra chuyện gì, nét mặt phu nhân hình như có chút tức giận, hơn nữa sáng nay cũng không dùng bữa sáng!"
"Cô ấy tới phòng Vũ Chi Húc?"
"Vâng!"
"Vậy trừ nét mặt có bất đồng ra thì còn gì khác thường nữa không?"
"Cũng không có!"
"....." Mặc Tử Hàn trầm mặc nhíu mày,trong đầu nghĩ lung tung, nhưng khả nghi nhất, hay là chuyện bọn họ tìm kiếm con chip, chẳng lẽ là trở mặt? Hay là......
"Điện hạ!" Hỏa Diễm trong lúc hắn trầm mặc lại lên tiếng.
"Còn có chuyện gì?" Mặc Tử Hàn lại một lần nữa lạnh lùng hỏi.
"Điện hạ, anh có phải đã quên hôm nay là chủ nhật rồi không vậy? Tối qua anh nói sẽ ở cùng phu nhân cả ngày, nhưng anh bây giờ......" Hỏa Diễm đang nói lại ngừng lại.
Mặc Tử Hàn đột nhiên bừng tỉnh.
Đúng vậy, hôm nay là chủ nhật, căn bản không cần thiết đi làm, nhưng hắn lại...... Hoàn toàn quên mất tiêu, sáng sớm lại còn đi làm, cả chuyện tối qua cũng quên luôn.
Đáng chết!
Hắn sao vậy?
"Phu nhân cô ấy có nói gì không?" Hắn có chút khẩn trương hỏi, nhưng đồng thời cũng lộ ra chân tình.
"Phu nhân cô ấy nói cứ để anh đi làm chuyện anh muốn làm!"
"Cũng chỉ có như vậy?" Mặc Tử Hàn có chút kinh ngạc, trái tim ẩn ẩn đau đớn.
"Vâng!" Hỏa Diễm trả lời.
Mặc Tử Hàn nhăn mày, cảm giác thất vọng tràn ngập khắp cơ thể. Còn tưởng rằng cô ấy sẽ tức giận, hoặc là phẫn nộ, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại bình tĩnh đến thế.
"Tôi biết rồi, anh tiếp tục bảo vệ phu nhân, nếu có gì khác thường thì gọi lại cho tôi!"
"Vâng!"
Cúp điện thoại, Mặc Tử Hàn lại nhìn trời quang ngoài cửa sổ, phút chốc, trời quang trong mắt hắn như ảm đạm, mây đen trùng trùng, tối đen, nặng trịch, rất là buồn rầu.
Đột nhiên!
Hắn đứng bật dậy, muốn trở về Mặc gia, nhưng, hắn lại vô lực chầm chậm ngồi xuống, thở dài.
"Ai...... Mình bị sao vậy? Rốt cuộc còn gì chưa thỏa mãn? Sao lại cứ vậy chứ? Sao khi có được hạnh phúc rồi lại không cách nào vui vẻ nổi? Là lòng tham không đáy sao? Quả nhiên...... chính là lòng tham không đáy!" Hắn tự nói một mình.
Vốn là một ngày của hai người bọn họ, vốn hẳn là một ngày rất hạnh phúc, nhưng hiện tại...... Tất cả đều bị hắn đập bể ròi.
※※※
Giữa trưa
Biệt thự Mặc gia
Phòng ngủ trên lầu hai
Tử Thất Thất vẫn như trước kia đứng bên cạnh cửa sổ, hai mắt nhìn bầu trời trong xanh, mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười có chút chua sót.
"Bách Hiên, em xin lỗi......" Cô khẽ nói, sau đó mỉm cười chua sót, ngửa mặt nhìn trời nói, "Em lúc này không thể nào vui vẻ được, hơn nữa...... Còn có một chút đau lòng. Em xin lỗi vì không quý trọng sinh mệnh anh cho, nhưng mà, cảm giác thế này rất nhanh sẽ khá hơn, nhất định rất nhanh sẽ khá hơn, do đó...... Đừng giận em nhé!"
Cô giống như thường ngày nhìn bầu trời, báo cáo tâm tình hôm nay của mình với Bách Hiên, sau đó cúi đầu nhìn quyển truyện "Nàng tiên cá" trên tay.
Trong năm năm này, mỗi khi cảm thấy buồn, cô đều đọc quyển truyện này. Tuy là câu chuyện thê mỹ, nhưng mỗi lần xem xong, trong lòng như có một dòng nước ấm làm ấm trái tim cô. Lời ba nói khiến cô hiểu rõ được một chút, ông ấy muốn nói cho cô, nếu cuộc sống chỉ ngắn ngủi có vài năm cũng không muốn mình đau khổ mà buồn phiền, phải vui vẻ để sinh mệnh ngắn ngủi của mình tản mát ra ánh sáng chói mắt.
Cái gọi là bao dung, chính là hiểu và bỏ qua...... Tha thứ......
"Ba...... Cám ơn ba!" Cô cuối cùng mỉm cười vui sướиɠ, nhìn quyển sách trên tay.
......
Mặt trời chiều ngã về tây
Đã sắp chạng vạng rồi!
Mặc Tử Hàn rốt cục về nhà, sau khi cùng người thân ăn cơm xong liền trở về phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ
"Cạch!" Cửa phòng tắm mở ra, Mặc Tử Hàn vẫn "hở hang", dưới thân chỉ bọc một cái khăn tắm đơn giản, mà lúc này, Tử Thất Thất mặc váy ngủ màu trắng, ôm quần áo chuẩn bị ngày mai mặc đứng trước mặt hắn.
"Em...... Đây là......?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc mở miệng.
Tử Thất Thất mỉm cười nhìn hắn, nói, "Tối hôm nay em muốn tới phòng ngủ của Thiên Ái, do đó đêm nay anh phải ngủ một mình rồi!"
"Cái gì? Một mình?"
"Phải đó, em đi đây!" Tử Thất Thất tự nhiên nói xong, liền lập tức đi ra cửa phòng.
Mặc Tử Hàn căn bản cơ hội ngăn cản cũng không có, lăng lăng đứng tại chỗ nhìn căn phòng trống không.
Sao đột nhiên lại muốn ngủ cùng Thiên Ái?
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện sáng nay hắn bội ước?
......
Ngoài cửa phòng
Tử Thất Thất đưa lưng về phía cửa phòng, khuôn mặt u sầu.
Buổi sáng hắn đã tránh cô nên tới công ty sớm, lúc tối trở về cũng luôn tránh ánh mắt cô. Chắc là vừa thấy cô hắn sẽ không cảm thấy thoải mái hả? Xem ra trước khi chuyện được giải quyết, khoảng cách giữa bọn họ vẫn chưa thể giải trừ. Cứ tạm thời như vậy đã, cô sẽ mau chóng giải trừ tất cả vấn đề.
"Em xin lỗi......" Cô áy náy nói, hai tay ôm chặt quần áo, sau đó đi tới phòng Mặc Thiên Ái.
......
Trong phòng ngủ
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Thiên Ái ngồi trên giường bày ra bài Tarot. Cô bé cũng không có ngoảnh lại nhìn chỉ lên tiếng trả lời.
"Vào đi ạ!"
"Cạch!" Cửa phòng mở ra, Tử Thất Thất mỉm cười nhìn cô bé, nói, "Thiên Ái!"
"Mẹ?" Mặc Thiên Ái kinh ngạc ngoảnh lại, thấy Tử Thất Thất mỉm cười, "Mẹ sao mẹ lại tới đây? Đã muộn rồi mẹ tìm con có chuyện gì không ạ?"
"Không có việc gì tìm con cả, chỉ là đêm nay mẹ muốn ngủ cùng con thôi, con sẽ không từ chối mẹ chứ?" Tử Thất Thất mỉm cười nói, chạy tới bên giường.
"Mẹ muốn ngủ cùng con?" Mặc Thiên Ái kinh ngạc.
"Ừ!"
"Vì sao ạ?" Cô bé hỏi, "Sao mẹ lại muốn ngủ cùng con? Chẳng lẽ mẹ với ba cãi nhau sao?"
"Đương nhiên là không!"
"Vậy thì vì sao ạ?"
"Cùng con mình ngủ còn cần nguyên nhân sao?"
"Nhưng...... Sao mẹ không ngủ cùng anh Thiên Tân với anh Thiên Ân ấy ạ? Sao lại có con chứ?" Mặc Thiên Ái không ngừng nêu câu hỏi, tựa như mười vạn câu hỏi vì sao.
Tử Thất Thất buông quần áo trong tay, sau đó dùng đôi tay mình ôm cô bé nói, "Bởi vì mẹ cho tới bây giờ chưa từng ngủ cùng con, cho nên mẹ muốn biết, con gái bảo bối của mẹ lúc ngủ sẽ như thế nào, lúc ngủ có ngáy không, có nói mớ không, có mộng du không!"
"Con mới không có đâu!" Mặc Thiên Ái hơi dẩu môi nói.
"Ha ha......" Tử Thất Thất mỉm cười vui vẻ, khép chặt cánh tay nói, "Phải không? Vậy lúc con ngủ sẽ làm gì đây? Có thể nói với mẹ không?"
"......" Mặc Thiên Ái đột nhiên trầm mặc, hai mắt thất lạc buông xuống.
Tử Thất Thất nới lỏng đôi tay, sau đó cúi đầu cụng trán cô bé, nhìn vào đôi mắt hạnh xin đẹp nói, "Để con lẻ loi năm năm này...... Mẹ xin lỗi!"