Chương 317: Nguyện vọng của anh , chỉ mong em sớm trở lại !

Ngừng khóc?

Mặc Thiên Tân nhìn cô, vui vẻ bước lên trước một bước chuẩn bị đi nói với cha, nhưng mới vừa vặn rời đi một bước, Thiên Ái liền khóc tiếp.

"Oa... Oa....."

Ưh?

Mặc Thiên Tân cau mày, lập tức lui lại phía sau một bước.

Tiểu Thiên Ái liền nín, còn cười vui vẻ.

"A ha..... Aha....."

Kỳ quái! Mặc Thiên Tân trông thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thiên Ái, một lần nữa bước lên phía trước.

"Oa...... Oa......"

Hắn lập tức lại lui về phía sau một bước.

"A ha..... Aha...... Ha ha......"

Nhìn hiện tượng kỳ lạ như vậy, Mặc Thiên Tân thử lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng hắn ôm Thiên Ái lui về phía sau dừng ở trước cửa phòng đang mở sẵn, sau đó quay đầu nhìn đến bên trong cửa phòng, cách phòng ngủ khoảng 4-5m vừa vặn thấy một người đàn ông đang ở trần quấn đầy băng gạc trên người, đang tự thay băng cho mình.

Hắn là ai thế?

Mình ở Mặc gia lâu như vậy, sao chưa từng gặp qua người này?

Mặc Thiên Tân nghi ngờ đi vào bên trong phòng, sau đó nhẹ giọng hỏi "Anh là ai?"

Nghe thấy tiếng động, Mộc Sâm lập tức xoay người lại, lúc này mới phát hiện cửa phòng quên khóa, bởi vì chính mình không đề phòng nên không phát hiện ra có người đi tới phía sau lưng, nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, người đang đứng trước mặt hắn hẳn là.....

"Thiếu gia!" Hắn lập tức cung kính cúi đầu.

"Cậu là ai?" Mặc Thiên Tân một lần nữa hỏi.

"Tôi là Mộc Sâm, là thuộc hạ của điện hạ!" Mộc Sâm trả lời.

"Mộc Sâm?" Mặc Thiên Tân lặp lại.

Bên người của cha có Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, và người đàn bà quái quỷ gọi là Thủy Miểu, quả nhiên...... Còn có người gọi là Mộc Sâm.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ!

Tên của năm người này thật là thú vị.

"A, đúng rồi!" Mặc Thiên Tân sực nhớ, sau đó mặt nâng lên nụ cười tà ác nhìn hắn mà nói"Cậu đã là thuộc hạ của cha tôi, vậy tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp!"

"Thiếu gia, cậu cứ phân phó!" Mộc Sâm lập tức đồng ý.

"A.... Trước tiên cậu hãy nhìn tiểu gia hỏa này!" Mặc Thiên Tân nói xong, chầm chậm ôm lấy Tiểu Thiên Ái đưa ra.

Mộc Sâm nhìn Tiểu Thiên Ái còn đang thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu, không tự chủ đưa hai tay của mình ra, đón lấy cô bé, sau đó ôm vào trong ngực trần của mình.

Lúc này, Tiểu Thiên Ái đột nhiên cười rất vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp của cô đang nhìn đến vết thương của hắn trên lớp băng gạc còn có chút máu, giống như thấy được bàn tay dính máu của mẹ đang vuốt ve cô vậy, là một màu đỏ tươi rất đẹp, là màu đỏ tươi rất chói mắt!

"A... Aha... A....." Tiểu Thiên Ái cười rất vui vẻ, hướng về phía vết thương của Mộc Sâm mà cào.

Mặc Thiên Tân trông thấy "Kỳ cảnh" như vậy, hai mắt tản mát ra vẻ hưng phấn.

Tốt quá!

Rốt cuộc cũng tìm được ‘vυ" em’ rồi!

"Ừh, ừh!" Mặc Thiên Tân vô cùng hài lòng gật đầu hai cái, sau đó khẽ tiến lên một bước, đưa tay của mình ra vỗ vỗ cánh tay của hắn nói "Cô bé mà cậu đang ôm chính là em gái của tôi, cũng chính là con gái của người mà cậu gọi là điện hạ, cô bé này tên là Mặc Thiên Ái, xem ra nó rất thích cậu đó, vậy bắt đầu từ hôm nay, tôi để cậu chăm sóc cho nó vậy, nhất định phải nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng để cô bé khóc, cũng không được bắt nạt cô bé, cậu hãy chăm sóc nuôi dưỡng nó giống như con gái của mình vậy, biết không?"

"Hả?" Mộc Sâm kinh ngạc nhìn hắn.

"Được rồi, cứ quyết định vậy đi, tôi làm phiền cậu rồi, cố gắng làm cho thật tốt nhé, sayonara!" Mặc Thiên Tân nói xong, lập tức xoay người sải bước rời đi.

......

Ngoài cửa phòng

Mặc Thiên Tân sải bước hướng cửa phòng của mình đi.

"Thổ Nghiêu!" Hắn chợt nhẹ giọng gọi.

"Thiếu gia, cậu muốn phân phó chuyện gì?" Thổ Nghiêu vẫn đi phía sau hắn lập tức trả lời.

"Cái tên Mộc Sâm đó có tin tưởng được không?" Mặc Thiên Tân cẩn thận hỏi.

"Dạ, rất đáng tin cậy!" Thổ Nghiêu trả lời.

"Vậy thì OK rồi!"

Mặc Thiên Tân hoàn toàn yên tâm, trong lòng thả lỏng đi chuẩn bị nước nóng để tắm, sau đó sẽ ngủ một giấc thật thoải mái.

......

Trong phòng dành cho khách lầu một

Mộc Sâm sững sờ ôm Tiểu Thiên Aí đứng ở trước giường.

Tại sao lại xảy ra chuyện này vậy? Hắn đường đường là một sát thủ, bây giờ lại phải chăm sóc cho cô bé này sao? Hơn nữa còn là con gái của điện hạ? Phải làm sao đây? Có thể cự tuyệt sao?

"Oa...." Tiểu Thiên Ái đột nhiên phát ra thanh âm rất hưng phấn.

Mộc Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, nhìn đôi mắt đen xinh đẹp của cô, cảm thấy cô thật đáng yêu.

"Oa...." Tiểu Thiên Ái nhìn vết máu trên băng gạc, đột nhiên đưa bàn tay nho nhỏ của mình ra, vui vẻ dùng sức vỗ vào.

"Pằng!" một tiếng, Mộc Sâm mơ hồ cảm thấy đã đánh trúng vết thương của mình, vết thương bị nứt hơi rịn ra một chút máu.

"Ui...." Mộc Sâm đau đớn khẽ cau mày.

"A ha....." Tiểu Thiên Ái thích thú nhìn vết máu càng đậm hơn trên miếng băng, lần nữa dùng bàn tay nhỏ bé của mình không ngừng chụp đến.

"Pằng...... Pằng...... Pằng......"

Chân mày của Mộc Sâm càng ngày càng chau chặt hơn, đau đớn càng ngày càng gia tăng.

"Chị hai, xin dừng tay!" Mộc Sâm vừa ngăn lại vừa nói, dùng hai tay của mình bắt lấy dưới nách của cô, sau đó hai tay của mình ôm hai nách của cô, hai tay giơ lên cao,bắt lấy thân thể nho nhỏ của cô để cô lơ lửng giữa không trung.

Tả trên người của Tiểu Thiên Ái đột nhiên rơi xuống, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện ra trước mặt của Mộc Sâm.

Mặc dù đây còn là một đứa trẻ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Mộc Sâm thấy con gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai mắt không khỏi trợn to, con mắt quét từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới giật mình kinh sợ tầm mắt dời ra.

Tiểu Thiên Ái từ trên cao nhìn xuống, tựa hồ cảm thấy như vậy rất thú vị, cho nên trong nháy mắt cặp mắt đen xinh đẹp của mình nheo lại vui vẻ mà cười, mà bàn tay nho nhỏ cùng bàn chân nho nhỏ cùng nhau giương nanh múa vuốt, vô cùng đáng yêu.

"Chị hai, thật xin lỗi, xin thứ cho tôi vô lễ!" Hắn nói xong lập tức ngồi xổm người xuống cầm tả trên đất lên, luống cuống đem tả bao lấy cô, sau đó tầm mắt hắn mới chuyển qua, nhìn nụ cười trong trẻo và thuần khiết của cô, hắn im lặng than thở thật sâu.

Hắn cũng không thích trẻ con, cho tới bây giờ hắn cũng chưa có tiếp xúc qua với đứa trẻ nào mà khoảng cách lại gần như vậy, lại càng không biết cách chăm sóc trẻ con, càng không biết cách chăm sóc cho một cô bé..... Làm sao đây? Có thời gian phải tìm điện hạ bàn bạc mới được.

"Ai......" Lại một lần nữa than thở thật sâu, sau đó nhìn khuôn mặt đang rất vui vẻ của Thiên Ái, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô nhuộm đầy máu tươi nói "Tóm lại, trước tiên đi tắm rửa, rồi tôi phải băng lại vết thương thêm lần nữa!"

......

Phòng tắm

Mộc Sâm âm thầm hít sâu một hơi, lúng túng khẽ đem tã trên người của Tiểu Thiên Ái cởi ra, sau đó đem cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đặt vào trong bồn tắm trống không, bởi vì cô còn quá nhỏ và yếu, nên không thể nào ngồi được, cho nên chỉ có thể để cô nằm ở bên trong bồn thôi, mà hắn ở bên cạnh một tay cầm vòi sen, nhẹ nhàng ôn nhu rưới nước lên thân thể mềm mại của cô, bàn tay thấp thỏm nhẹ nhàng chạm vào, tẩy đi vết máu đang dính trên tay cô.

"A nha..... A nha..... A.... Nha......"

Tiểu Thiên Ái phát ra thanh âm vô cùng đáng yêu, đôi mắt xinh đẹp cười híp lại thành một đường cong, giương nanh múa vuốt không ngừng vung, giống như rất thích thú một dạng. Nhưng khi đôi mắt đen tròn ấy nhìn thấy vết máu trên tay biến mất, lập tức ngưng cười, liền nước mắt lưng tròng mà khóc.

"Oa.... Oa..... Oa......"

Mộc Sâm nhìn thấy cô lớn tiếng khóc, liền tranh thủ ném vòi sen qua một bên, thận trọng dùng hai tay của mình bế cô từ trong bồn tắm lên.

"Sao vậy? Đau ở đâu sao? Đừng khóc mà!" Hắn hốt hoảng nói dỗ dành,tinh thần hoàn toàn rối loạn.

Mà khi Tiểu Thiên Ái nhìn đến vết thương đang mang băng gạc ở trên người của hắn, trông thấy phía trên băng gạc còn vết máu, liền dùng sức đưa tay của mình ra, muốn chạm vào.

Mộc Sâm xem chừng động tác của cô, nhìn cô duỗi tay ra, sau đó nhìn đến vết thương trên bả vai của mình.

"Em thích máu sao?" Hắn chợt hỏi.

"A ha....." Tiểu Thiên Ái kêu to giống như đang trả lời hắn.

"Em thích màu đỏ sao?" Hắn lại hỏi.

"A ha......"

Mộc Sâm vẫn còn có chút nghi ngờ, cánh tay từ từ đưa gập lại để thân thể nho nhỏ của cô áp vào ngực mình, mà Tiểu Thiên Ái tham lam đưa bàn tay nho nhỏ của mình chạm vào vết thương của hắn, sau đó vui vẻ chụp lấy, không ngừng chụp. Vết thương của Mộc Sâm một lần nữa bị nứt ra, máu rỉ ra làm ướt băng gạc màu trắng, dính vào bàn tay nho bé của cô, khiến cô một lần nữa cười sảng khoái.

Mặc dù hắn không hiểu rõ tại sao cô lại thích máu như vậy, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được, cô đã ra đời dưới tình huống như thế nào.

"Thật ra thì..... Tôi cũng thích màu đỏ, hơn nữa..... Tôi cũng rất thích máu. Hai chúng ta thật sự rất có duyên!" Hắn nói xong, đem lấy thân thể nhỏ bé của cô ôm vào trong ngực của mình, hoàn toàn không quan tâm vết thương kia đang không ngừng rỉ máu, ngược lại bởi vì màu đỏ của máu mà cảm thấy vui vẻ.

Chợt, Tiểu Thiên Ái đột nhiên trừng lớn hai mắt của mình, giống như nhìn thấy bảo bối một dạng vậy, theo dõi núm màu hồng ở trước ngực của hắn đang khẽ nhô ra, đôi tay của cô đột nhiên bắt lấy thân thể hắn, lập tức vui vẻ mở miệng nhỏ xíu của mình ra, sau đó mãnh liệt nút, mãnh liệt nút..... Nút nút.....

"Ah? Đợi chút...... Chị hai, tôi không phải phụ nữ, mau nhả ra đi!" Mộc Sâm hốt hoảng muốn kéo cô ra khỏi thân thể của mình, nhưng Tiểu Thiên Ái đã sử dụng toàn bộ hơi sức của mình, không ngừng nút, nhưng đã nút nữa ngày rồi mà không có nút được một chút sữa nào.

Đột nhiên miệng buông lỏng, sau đó lại "Oa" một tiếng, khóc rống lên.

Khuôn mặt của Mộc Sâm vô cùng lúng túng!

Làm sao đây?

Hiện tại phải làm sao mới đúng?

Tại sao con nít lại không nói chuyện? Tại sao con nít hở chút chuyện là lại khóc? Tại sao con nít to gan như vậy, sao lại nút của hắn......

"Ai......" Hắn thở dài, so với đau đớn của vết thương, thì hiện tại hắn thấy càng nhức đầu hơn.

※※※

Nửa đêm

Phòng ngủ lầu hai

Mặc Tử Hàn ngồi trước quầy rượu mini, không ngừng uống rượu Whisky, hắn muốn mình uống thật say,muốn tiến vào mộng đẹp, muốn mơ thấy Tử Thất Thất, dù là trong mộng Tử Thất Thất dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn,thì cũng tốt hơn là một người đơn độc ngủ ở trong căn phòng này.

"Tử Thất Thất...." Hắn nhẹ giọng gọi tên cô, nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly.

"Tại sao em lại muốn rời xa tôi? Cũng bởi vì tôi gϊếŧ chết cha ruột của em sao? Ít nhất.... Cũng phải nghe lời giải thích của ta chứ. Tôi không có gϊếŧ cha mẹ của em, là bọn hắn đã ép tôi nói thôi, thật sự không phải tôi làm, hơn nữa tôi cũng không biết người đó là cha ruột của em, nếu tôi mà biết..... Tôi nhất định...... Nhất định......" Hắn không ngừng lặp lại, không cách nào nói ra thành lời.

"Tại sao? Tại sao lại biến thành như vậy chứ?" Hắn chất vấn, tức giận trong nháy mắt xông lên đầu, hắn dùng sức đem vật đang cầm trong tay ném trên mặt đất, sau đó lớn tiếng gầm thét "Tại sao lại thành ra như vậy?"

Trái tim của hắn như bị thương, đau đớn không có lúc nào bình yên cả, giống như bị ngàn mũi tên xuyên qua tim một dạng, khiến cơ thể hắn khó chịu hít thở cũng khó khăn.

Hắn phải đi tìm cô, nhất định phải tìm cô!

"Tử Thất Thất.... Em đang ở đâu? Tử Thất Thất..... Em đang ở đâu? Tử Thất Thất....." Hắn không ngừng nỉ non, sau đó bộ dáng say khướt rời khỏi quầy rượu, thân thể lảo đảo đi tới cửa phòng, hắn nhanh chóng đem cửa phòng mở ra, nhìn Kim Hâm đang đứng ở cửa phòng nói "Đi tìm phu nhân về đây cho tôi..... Mau đem phu nhân về đây cho tôi..... Bất kể cô ấy ở đâu, phải đem cô ấy tìm ra cho tôi!"

"Điện hạ!" Kim Hâm nhìn bộ dáng của hắn, ngay lập tức tiến lên đỡ lấy hắn.

"Đừng chạm vào tôi!" Mặc Tử Hàn dùng tay đẩy hắn ra, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Kim Hâm ra lệnh "Ta nói cậu đi tìm phu nhân về đây cho tôi, cậu không nghe thấy sao? Cậu muốn cãi lại mệnh lệnh của tôi sao?"

Chân mày của Kim Hâm hơi nhíu lên.

Đây đã là lần thứ mấy rồi? Mấy ngày gần đây, bộ dạng của hắn đều như vậy. Lúc thanh tỉnh thì liều mạng lao vào làm việc, làm đến mệt mỏi mới trở về, về đến nhà thì liều mạng uống rượu, uống say rồi lại bắt đầu đi tìm phu nhân.

"Dạ, điện hạ, tôi lập tức phái người đi tìm phu nhân, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ đem phu nhân trở về!" Kim Hâm hơi cúi đầu nhẹ giọng nói.

Mặc Tử Hàn nghe được thanh âm của hắn, đột nhiên hai mắt thay đổi mơ hồ không rõ, sau đó cả người đều ngủ đến trên mặt đất.

Trong mộng, hắn vẫn như cũ không gặp được Tử Thất Thất, ngay cả khuôn mặt của cô hắn cũng không mơ thấy, cho nên hắn rất sợ.... Sợ một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn không nhớ nổi tướng mạo của cô.

Tại sao hắn biến thành như vậy chứ?

Rõ ràng trước đây hắn đã từng lạnh khốc vô tình, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến hắn động lòng, nhưng bây giờ hắn đã không có biện pháp trở thành Mặc Tử Hàn như trước kia nữa rồi.

Thế giới không có Tử Thất Thất, tất cả đều là vô vị...

Sau khi mất đi cô ấy, hắn mới phát giác.....

Mình có thể mất đi tất cả, cho dù máu lạnh mà nói hắn có thể bỏ con của chính mình, nhưng chỉ duy nhất một điều hắn không thể bỏ lỡ.... Chính là cô.... Tử Thất Thất....

"Tử Thất Thất.... Tử Thất Thất.... Tử Thất Thất.... Em đang ở đâu? Tử Thất Thất.... Tử Thất Thất...."

Kim Hâm dìu Mặc Tử Hàn đang nói mớ đến giường, đắp chăn cho hắn, sau đó lập tức xoay người lui khỏi phòng.

......

Ngoài cửa phòng

Kim Hâm vừa ra khỏi cửa phòng, liền trông thấy Mặc Thiên Tân đang đứng trước cửa phòng.

Kim Hâm đóng cửa phòng lại, sau đó xoay người cung kính cúi đầu nói "Thiếu gia, cậu muốn tìm điện hạ sao?"

Mặc Thiên Tân lắc đầu, hai mắt nhìn đến cửa phòng đã đóng, nhẹ giọng nói " Cha lại uống rượu sao?"

"Phải!" Kim Hâm trả lời.

Chân mày của Mặc Thiên Tân hơi nhíu lên, nhàn nhạt cười khổ nói "Có lẽ cha rất yêu mẹ!"

"Đúng rồi!" Kim Hâm lại trả lời.

Mặc Thiên Tân chuyển tầm mắt sang mặt Kim Hâm, sau đó nói "Cậu nói xem, nếu như tôi không chủ động đến tìm cha, thì những chuyện này chắc cũng sẽ không có xảy ra phải không?"

"....." Kim Hâm trầm mặc.

"Quả nhiên, đáng lý tôi không nên nhiều chuyện như vậy, nếu như tôi không có tát hợp cha cùng với mẹ, thì hai người bọn họ nhất định sẽ có cuộc sống của riêng mình, cũng sẽ không thương tâm khổ sở như vậy..... Đều là lỗi của tôi, là tôi...."

"Coi như thiếu gia không làm như vậy, điện hạ cùng phu nhân nhất định cũng sẽ hấp dẫn lẫn nhau, hơn nữa thời điểm điện hạ ở cùng phu nhân cũng không chỉ có thống khổ mà còn có rất nhiều hạnh phúc, cho nên..... Cậu cũng đừng tự trách mình!" Kim Hâm cắt đứt lời của hắn, nhẹ giọng nói.

"Cậu đang an ủi tôi sao?"

"Không đâu, tôi chỉ nói sự thật mà thôi!"

"Sự thật?"

"Không sai, ở trên thế giới này, giữa người và người có lúc tồn tại‘mệnh trung chú định’đấy!" ( có nghĩa là: duyên trời định, hoặc có thể hiểu là định mệnh)

"Mệnh trung chú định?"

"Đúng, giống như tôi và cậu gặp nhau, hoặc tựa như cậu cùng tiểu thư Tuyết Lê gặp nhau, đây đều là duyên trời định, mà bây giờ thay vì đổ thừa lỗi tại ai,sao chúng ta không nghĩ biện pháp giải quyết chuyện bây giờ!"

Nghe Kim Hâm nói, Mặc Thiên Tân mỉm cười, sau đó đem tầm mắt của mình nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Mẹ rốt cuộc đang ở đâu?

Nếu mẹ còn sống, hắn làm cách nào để gặp lại mẹ đây, Vậy... Hắn nhất định sẽ giúp mẹ và cha trở nên tốt đẹp.

"A.... Kim Hâm....." Hắn nhìn ngôi sao mờ nhạt, đột nhiên mở miệng nói "Nguyện vọng của tôi là hy vọng cha với mẹ có thể vui vẻ sống hạnh phúc với nhau, cậu nói xem.... Nguyện vọng của tôi có trở thành hiện thật không?"

Kim Hâm nghe lời của hắn, quay đầu nhìn hắn tung bay nâng khóe miệng, kiên định trả lời, "Nhất định sẽ trở thành sự thật đấy!"

"Vậy.....Cũng mong là cậu nói đúng!"

"Dạ!"

......

......

Duyên phận là trời định, thành hay không là do người..... Cắt đứt duyên phận rồi có thể tái hợp thêm lần nữa sao?

Duyên số trời định, nhất định sẽ gặp nhau...... Nhưng phải chờ tới khi nào mới có thể gặp lại nhau đây?

Anh rất nhớ em, em có biết không?

Anh nhớ em đến sắp điên mất rồi, em có biết không?

Tử Thất Thất.....

Tử Thất Thất......

Thế giới không có em, thế giới lạnh lẽo tựa như băng, trống trải, rất thống khổ, anh đã cảm nhận được tất cả những điều này cho nên......

Trở lại đi!

Em mau trở lại đi!

Anh ở đây chờ em.... Chờ em trở lại bên cạnh anh.....