Trì Cẩn Hiên đứng lên tiễn bác sĩ rời khỏi, trông như một trong những người chủ của căn nhà này. Trái lại, mọi người trong phòng khách đều nhìn nhau, nhưng biết mình có lỗi nên không nói thêm gì.
Khi Trì Cẩn Hiên ôm con trở lại, Vân Trọng Khôn – người từ nãy giờ vẫn im lặng – cuối cùng cũng lên tiếng: “Tiểu Hiên à! Con đã trở về, đây chính là nhà của con. Ta đã sắp xếp một phòng trên lầu cho con, con có thể đưa cháu vào ở.”
Vốn dĩ đã tính ở lại nhà họ Vân, nhưng Trì Cẩn Hiên lại do dự, anh nói: “Cảm ơn sự quan tâm của hai người, lần này con đến đây chỉ để gặp bố mẹ ruột. Thấy hai người sống tốt, con cũng không muốn làm phiền thêm.”
Vân Trọng Khôn cau mày, nói: “Ý con là sao? Chúng ta đã tìm con về, vậy mà con còn không vui vẻ ư?”
Trì Cẩn Hiên thấy thái độ của ông đột nhiên trở nên cứng rắn, cảm thấy hơi khó chịu: “Vậy nên suốt mười mấy năm qua hai người cũng chưa từng tìm tôi, giờ lại đột ngột tìm về, là muốn ép tôi phải nhận lại hai người sao?”
Trì Ánh Thu mỉm cười nhìn cảnh này, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước vào đúng thời điểm này. Khi vừa bước chân vào nhà họ Vân, cậu đã bị cuốn hút bởi sự xa hoa ở đây. Một đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chỉ biết rằng nơi này hơn hẳn căn hộ hai phòng tồi tàn ở nhà cũ của mình.
Vân Tùng Hi còn đưa cho cậu mấy món đồ chơi của mình, khiến cậu ngay lập tức đòi ở lại. Cậu hoàn toàn không để ý đến người cha đã bị Vân Tùng Hi làm bỏng cả mu bàn tay sưng vù, chỉ nghĩ rằng mình đã có vô số đồ chơi không đếm xuể.
Giờ đây, cậu mới nhận ra rằng bố cậu vốn dĩ không hề muốn quay về nhà họ Vân!
Vân Trọng Khôn bỗng run rẩy, nhưng bị Âu Tĩnh giữ lại. Người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi này vẫn giữ được nét thanh xuân như mới ngoài ba mươi, nhẹ nhàng nói: “Trọng Khôn, có lẽ đứa trẻ này không thể chấp nhận được ngay, anh đừng ép nó. Chỉ là…”
Bà ngước lên nhìn Trì Cẩn Hiên và nói: “Suốt mười mấy năm qua chúng ta thực sự luôn tìm kiếm con, chỉ là chưa bao giờ tìm thấy. Mẹ biết con có chút oán hận, nhưng dù gì chúng ta cũng là bố mẹ ruột của con. Máu mủ là không thể tách rời, hơn nữa, con của con… Thu Thu cũng sắp đến tuổi vào mẫu giáo rồi. Con không thể để nó bơ vơ mãi bên ngoài được, chúng ta biết con vừa mới tốt nghiệp đại học, chắc chắn không thể có tiền để cho con đi học. Nếu về nhà họ Vân, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, đúng không?”
Chuyện cho con đi học thực sự là điểm yếu của Trì Cẩn Hiên.
Anh năm nay hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, mới chỉ nhận được bằng tốt nghiệp.