Vân Tùng Hi không ngờ, một đứa trẻ xuất thân từ tầng lớp dưới, lần đầu đến Vân gia mà chẳng những không sợ sệt, còn dám đánh cả Vân Tùng - đứa trẻ vốn quen thói ngang ngược.
Nhìn kỹ lại, đúng là đứa trẻ này chỉ khoảng ba, bốn tuổi.
Trên người vẫn mặc quần áo bình dân mua ở chợ, đôi giày cũng có vẻ không vừa chân, có lẽ là mua lớn hơn một cỡ.
Vân Tùng Hi khẽ cười lạnh, chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ.
Trong Vân gia, bản thân anh ta luôn là đứa con được bố mẹ và anh trai cưng chiều nhất.
Thằng nhóc này chẳng qua chỉ học được cái tính bướng bỉnh ngoài xã hội, quen thói chẳng sợ trời, chẳng sợ đất.
Một đứa trẻ thì có thể có mưu mô gì chứ?
Vì vậy, khi đi đến khúc quanh của cầu thang, Vân Tùng Hi từ trên cao nhìn xuống Trì Ánh Thu, nói: “Tao cảnh cáo mày, ở Vân gia tốt nhất mày nên ngoan ngoãn một chút, đừng có gây rắc rối. Vân gia cho mày một bát cơm ăn đã là nâng đỡ mày rồi, đừng có mà mơ tưởng sẽ được đối xử như con ruột.”
Trì Ánh Thu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, nói: “Chú út cũng là con ruột sao?”
Vân Tùng Hi: …
Chết tiệt.
Thân phận con nuôi luôn là điều anh ta kiêng kỵ nhất.
Dù anh ta nhận được sự yêu chiều ở Vân gia thậm chí còn hơn cả những đứa con ruột, nhưng rốt cuộc anh ta cũng chỉ là con nuôi.
Năm đó mẹ nuôi vì lý do sức khỏe mà nhận nuôi anh ta, nghe lời một vị thầy tướng số phán rằng anh ta thực chất là con của bà ở kiếp trước, kiếp này bị người khác đoạt mất cơ hội đầu thai.
Mấy chuyện mê tín này anh ta không tin, nhưng quả thật nhờ đó mà anh ta được hưởng lợi.
Vân gia đã nhận nuôi anh ta từ một cô nhi viện, biến anh ta thành cậu ấm của Vân gia.
Lúc về Vân gia, anh ta đã khoảng ba, bốn tuổi, đủ lớn để có những ký ức riêng.
Cuộc sống ở cô nhi viện thật sự rất tồi tệ, so với đó thì Vân gia chính là thiên đường, có chết anh ta cũng không muốn quay lại.
Vì vậy, anh ta ra sức nịnh nọt, ra sức lấy lòng.
Nói cũng lạ, từ khi anh ta bước vào Vân gia, sức khỏe của mẹ nuôi và địa vị trong gia đình của bố nuôi đều ngày càng tốt lên.
Đến mức chính anh ta cũng tin rằng mình là “cá chép may mắn” của nhà họ Vân.
Hôm nay nghe Trì Ánh Thu nói vậy, anh ta lập tức nổi giận.
Túm lấy cổ áo của cậu bé, gầm lên: “Thằng nhãi ranh, mày đang nói nhăng nói cuội cái gì hả?”
Trì Ánh Thu bé nhỏ thế kia, bị Vân Tùng Hi dễ dàng nhấc bổng lên.
Khuôn mặt cậu bé lập tức lộ vẻ đau đớn, đôi mắt to tròn ngấn nước, kêu lớn: “Ái da, chú út làm gì vậy? Bảo bảo sắp thở không nổi rồi.”
Phòng của Trì Cẩn Hiên ở ngay trên lầu, Vân Tùng Hi không dám làm quá tay.