Cho đến bây giờ Conan vẫn chưa có thể biết được mặt người yêu của Amaya, có hỏi Ran hay Sonoko thì cũng bảo rằng không nhớ rõ, chỉ nhớ anh ta khá cao, mái tóc đen dài, vì đội nón và đeo kính nên gương mặt cũng không thấy rõ
Ran từng kể với cậu, bạn trai của Amaya tung tích chả khác gì cậu vậy, lúc gọi được lúc thì không, rất là mông lung, lí do chia tay rất có thể Amaya cảm giác không an toàn với mối quan hệ, dù sao cũng là suy đoán của Ran thôi còn sự thật thì Ran không biết
Ăn xong Amaya chở Conan trả lại khổ chủ, đứng bên ngoài bà tám với Ran một chút rồi mới đạp xe về
"Em thân với Amaya nhỉ... đi ăn riêng luôn" Ran trêu đùa, ngoài cái tên Hattori, Ran phát hiện Conan khá là thân thiết với Amaya, tự nhiên trong lòng có chút ghen tỵ
"Dạ em sang nhà bác tiến sĩ chơi, thì gặp chị ấy nên có rủ em đi ăn" Conan trắng trợn bịa chuyện
"Ơ... sao cậu ấy lại ở đó" Theo như Ran nhớ Amaya và Tiến sĩ hình như đâu có quan hệ gì đâu
"Chị Amaya chưa nói gì với chị sao ?" Lần này đến lượt Conan ngạc nhiên
"Nói gì ?" Có chuyện gì mà cô chưa biết nữa sao
Conan muốn nói nhưng chợt nhớ là không biết kể từ đâu nên bảo Ran mai hãy hỏi Amaya, vì hiện giờ Amaya đang ở nhà Shinichi
"Cái gì !?!" Ran Sửng sốt, sao Amaya lại ở nhà của Shinichi cơ chứ
Bởi vì câu nói lấp lửng không lời giải thích của Conan làm Ran thức trắng cả một đêm, Ran goi cho Shinichi vậy mà cậu không bắt máy, làm trong đầu Ran suy nghĩ lung tung cả lên và hậu quả chính là sáng hôm sau tới trường là cặp mặt gấu trúc
Lần này cô không đến chỗ đã hẹn trước mà trực tiếp đến nhà Shinichi, vì ngủ không được nên đến rất sớm, ở bên ngoài chần chừ một chút thì bấm chuông gọi cửa
"Ai đấy ?" Amaya còn ngáy ngủ... đi ra ngoài mở cửa thì phát hiện Ran đứng trước nhà mình "Cậu làm gì đến nhà sớm thế"
Amaya nhường lối cho Ran vào trong nhà, miệng thì say ke ngáp lên ngáp xuống
"Tớ ... Tớ nghe Conan nói cậu ở đây nên gấp gáp muốn gặp cậu" Ran lúng túng, không biết nên mở lời như thế nào
Mới có 6h sáng... cái tên Conan cũng không chịu giải thích cho người ta hiểu, Amaya thở dài...
"Đợi tớ chút... để tớ đi đánh răng"
Trong lúc chờ đợi, Ran nhìn bên trong ngôi nhà... có nhiều thứ đã thay đôi... như bàn ăn, bếp cũng nhiều đồ hơn khi xưa khá nhiều, có thể Amaya đã dọn đến đây một thời gian rồi
"Shinichi không kể cậu nghe à" Amaya rất nhanh đã vệ sinh cá nhân xong, xoắn tay áo như chuẩn bị bữa sáng "Chuyện tớ là chị gái lớn hơn hắn một tuổi đã bị mất tích từ nhỏ ấy"
"Cái gì !!" Cái thông tin chấn động này Ran chưa hề nghe gì cả, cơn buồn ngủ tối qua không ngủ đủ giấc mà bay màu theo "Tớ... tớ chưa nghe"
"Cũng phải... dù sao tụi tớ chỉ mới nhận mặt gần đây thôi... có lẽ chưa kịp nói với cậu" Nhìn gương mặt tiều tụy của Ran là Amaya biết tối qua không ngủ đủ giấc rồi, bây giờ còn phải tiếp nhận tin tức vô cùng sốc, có khi nào sẽ ngất luôn không
"Cậu ngủ xíu đi... tớ làm đồ ăn sẽ gọi cậu dậy" Dẫn Ran đến phòng của mình, Cô nàng còn đang thẫn thờ như chưa tiêu hóa nổi thông tin vừa tiếp nhận, Amaya dẫn đi đâu liền đi đó cứ như búp bê vậy làm cô buồn cười
Đắp chăn để người đẹp ngủ một giấc, sau đó cô đến bếp nấu đồ ăn
Không quên gọi điện cho thằng em trách cứ một hồi mới tắt máy
Hâm lại nồi nước lèo cô hầm từ hôm qua... chà mùi hương này dù đi đâu cô vẫn luôn nhớ đến nó, vì thế khi có thời gian là tập làm, sau biết bao nhiêu tháng ăn mỳ gói, thành quả hiện tại vô cùng mỹ mãn
Cô làm sẵn hai tô để nước lèo riêng, đem qua cho hai ông cháu nhà kế bên, sau đó mới trở về nhà chuẩn bị đồ ăn cho mình, thật may mà cô làm nhiều nên mới đủ cho bốn người ăn, nếu không đành phải ăn ít lại rồi
"Ran ơi... dậy ăn sáng" Gọi một hai lần người lầu trên không nghe, Chắc là ngủ sâu quá, cô định đi lên lầu gọi người thì Ran đã hớt hải đi xuống
Tay chân luống cuống cứ như con dâu mới về nhà chồng, Amaya buồn cười nói "Cứ bình thường đi, cậu làm như tớ ăn thịt cậu vậy"
Làm sao có thể bình thường được chứ... Ran hét thầm trong lòng, mấy ngày nay toàn kể về Shinichi, nói xấu hắn không biết ấn tượng có bị xấu hơn không
"Lại ăn sáng đi" Amaya bưng đồ ăn sáng cho Ran, Ran giờ mới ý thức được mình đang ngồi trên bàn ăn, vậy mà không biết phụ người ta chỉ biết ngồi trơ ra để cho Amaya bưng đồ ăn giúp mình
Xấu hổ quá... Mặt Ran đỏ hết cả lên
"Ăn đi... bạn bè với nhau không" Amaya vỗ vai Ran, giúp cô nàng thoát khỏi cơn mê mang, ăn một đũa phở, tê tái hết cả lòng
"món này là món gì thế" Ran vô cùng thích thú,... hương vị thanh đạm, khá vừa miệng... lần đầu tiên Ran được ăn đó
"Phở... phở của việt nam" Amaya cười... món ăn quốc dân, sao không ngon cho được
Món ăn ngon giúp Ran tỉnh cả người, quên luôn ngại ngùng hồi nãy giờ, cứ thế mà húp hết cả nước nhưng ăn xong lại ý thức được dáng vẻ không thục nữ của mình, tiếp tục rơi vào vòng lập muốn chui xuống đất
"Cứ coi tớ như bình thường đi... tớ không phải bà cô khó tính mà cậu chứ nhìn như lang sói như vậy" Amaya muốn đổ mồ hôi hột với cô gái này luôn rồi
Khúc nhạc điệm nhẹ nhàng đi qua, ngày hẹn đã đến, Amaya dẫn theo Conan đến nhà của phát thanh viên Rena
Là một phát thanh viên nổi tiếng, dĩ nhiên nơi của Rena ở rất ư là sang trọng, cô và Conan không khỏi cảm thán khi vừa nhìn thấy tòa chung cư đắt tiền ấy, lòng cô thì đang tính toán không biết phải để dành tiền bao nhiêu lâu mới có thể mua được ở căn ở đây nữa đấy
Bấm chuông cửa chờ người tới, chưa đầy 1 phút Rena đã mở cửa cho cô và Conan, việc đầu tiên cô giải thích vì sao Conan có mặt ở đây, vì ở nhà không ai chăm em nên đành phải mang theo, mong Rena thông cảm
Với cô nàng phát thanh viên, việc này cũng nhỏ, không quá bất tiện dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, kế đó là cô và Conan đi vào nha, nhìn thấy chồng sách báo để sát trong tường, Amaya bèn hỏi
"À... mai là ngày đổ rác của chung cư, chị đã cột từng chồng lại rồi đem để sẵn bên ngoài, sợ sẽ quên á mà"
"Conan... em thủ ngồi đằng sau chồng sách báo thử xem" Vì cô thấy tận 3 chồng, đã thế chồng nào chồng nấy điều cao ước lượng khoảng 30 cm, Conan nghe lời thử núp sau đống giấy báo, Amaya canh khoảng cách từ cửa nhà đến chồng sách báo Rena miêu tả, quả nhiên là không thấy người đâu, ngay cả Rena cũng đã ngờ ngợ được đáp án rồi
Tuy vậy vẫn đem số rác đó đem ra ngoài như dự định, ngày mai là có kết quả rồi
"Chuyện nầy cũng không có gì khó khăn, ban đầu chị cứ nghĩ tên biếи ŧɦái nào, nên luôn định rằng thủ phạm là người trưởng thành" Amaya nói thầm với Conan
"Vâng, em nghĩ là một fan hâm mộ đáng yêu của chị Rena nữa đấy" Conan mỉm cười, cùng Amaya đi vào trong phụ làm đồ ăn tối
Sáng hôm nay, cả ba đã dậy từ sớm, chờ đợi đến 7 để canh người phá chuông cửa,, khi có tiếng chuông vang lên, Amaya lập tức lao ra ngoài, quả như dự định là không thấy ai song chỉ cần tiên lên vài bước, cô đã thấy được kẻ đầu sỏ làm tâm hồn Rena không yên mấy tuần nay
"Sao... sao lại là một đứa trẻ chứ " Rena ngạc nhiên
"Là một fan nhí của chị đấy, chắc cậu bé không biết chị đã làm một chương trình khác, không còn làm tin tức vào 7h sáng nữa rồi" Conan giải thích
"Vì không thấy chị, nhóc tưởng rằng chị ngủ quên nên mới đến nhà chị phá chuông cửa để đánh thức chị" Amaya tiếp lời, không quên xách tên nhóc đầu nấm rồi khỏi núi sách báo
"Còn việc để lọ thuốc ngủ trước của như lời chị kể, cậu nhóc lo chị vì khó ngủ nên mới đem chi chị đó"
"Vì sao em lại làm vậy" Rena ngồi trước mặt bé, dịu dàng hỏi
Ánh mắt thằng bé rươm rướm nước mắt như nhớ lại gì đó rồi mới giải thích việc làm bé đã làm, vì trông Rena khá giống mẹ, mỗi lần nhìn cô trên tv làm nó vui lắm nhưng rồi chợt không thấy cô trên chương trình tin tức buổi sáng tưởng là cô ngủ quên nên mới làm như vậy
Rena an ủi cậu bé một hồi, cô nhìn được ánh mắt Rena cũng giống như nhóc, như đang nhớ về một ai đó nên rất đồng cảm với cậu bé quấy rồi mình mấy tuần nay
Vụ án kết thúc trong bình yên, cái máy nghe lén của Conan còn chưa kịp phát huy tác dụng nữa, cả hai chào tạm biệt Rena, không quên trao đổi một vài chuyện ngoài lề
"Em cữ ngỡ sẽ là một tên biếи ŧɦái trường thành nào chứ, nhàm chán thật" Conan vừa đi, gương mặt không cảm xúc, giọng uể oải than
"Thôi đi ông tướng, chị còn thấy may vì không gặp mấy tên đó đấy" Amaya cứ nghĩ đến mấy tên biếи ŧɦái đã từng gặp, cánh tay không ngăn được từng trận da gà nổi lên
"Này... em lấy máy nghe lén để ở nhà người ta chưa ?" giờ cô mới nhớ đến cái thứ nhỏ xíu mà ông bác tiến sĩ đã chế tạo cho Conan
"Chết... em quên mất rồi, chị về trước đi, để em quay lại lấy" Conan vội vàng rời khỏi, quay lại nhà Rena lấy đồ
Amaya thấy trời bắt đầu đổ mưa, cũng nhanh chân trở về nhà, kẻo mưa to thì phiền, giữa chừng lại thấy người quen, Amaya từng trận bất an nổi lên, tại sao FBI lại có mặt ở đây, không bao lâu lại thấy chiếc xe bọ rùa của bác tiến sĩ, trên đó còn có Haibara, chạy về hướng nhà của Rena, trùng hợp thôi hay cô suy nghĩ nhiều nhỉ
P/S: Ban đầu viết truyện này, chỉ là viết chơi trong lúc nghỉ dịch hoy... ai dè có thể viết tới gần 60 chương luôn rồi nè, thiệt là xúc động quá luôn á
Spoil chương sau:
Giữa đường phố mọi người đang chạy loạn vị vụ nổ lớn, Akai chỉ lo tìm kiếm Amaya cầu trời là cô vẫn bình an, đáng tiếc là ông trời không nghe tiếng lòng của anh
Nhìn thấy Amaya nằm trong vũng máu đang dần loan rộng trên mặt đường, tay còn nắm chặt điện thoại, cơ thể cô như một búp bê bị hư không một phản ứng với mọi thứ xung quanh, đôi mắt khép chặt như không thể mở ra lần nữa ...