- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Xuyên Sách
- Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?
- Chương 111
Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?
Chương 111
𝕮𝕳ƯƠ𝕹𝕲 111:
Akai ban nãy có nhìn thấy cô mang một bình thủy tinh, bên trong là những viên kẹo được bọc giấy bạc, nhìn cách gói quà có lẽ cô mua đâu đó về ăn dù sao Amaya là người khá thích ăn vặt nên anh không để tâm đến nó lắm
Khi Amaya tỉ mỉ lột vỏ kẹo, anh chỉ tưởng rằng cô muốn ăn thôi cho đến khi vị đắng của cafe hòa tan trên đầu lưỡi, anh mới giật mình chuyện diễn ra trước mắt
Không những là vị ngọt đắng từ viên kẹo mang lại, sự mềm mại quen thuộc mỗi ngày anh nhất định nhận được, chỉ là lần này có chút kí©h thí©ɧ
Đầu lưỡi mềm mại càng khiến anh tham lam liếʍ mυ"ŧ, cảm nhận mùi vị cafe quen thuộc mình thưởng thức mỗi ngày và cả vị ngọt của cô
Anh giữ lấy gáy cô, giúp cho mình càng tiến sâu hơn
Khuôn mặt Amaya dần đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, dù có cố gắng điều chỉnh hơi thở thế nào cũng không thể so bì với lão tinh anh kia, từ người chủ động giờ lại thành kẻ bị động dưới tay anh
Amaya đấm vào vai anh báo hiệu mau buông ra, cô sắp hết hơi rồi
Cái đấm của cô chỉ như mèo cào, càng khiến cơ thể anh nóng hơn mà thôi nhưng biết cô không chịu đựng nổi đành tiếc nuối mà buông tha cho đôi môi nãy giờ bị anh chà đạp
"Trời ạ... Anh làm vậy lỡ môi em sưng thì mai sao em đi học" Amaya khoe cặp môi cô bây giờ sưng đỏ tựa như anh đào, má đỏ ửng xấu hổ, đôi mắt mê ly sóng mắt lưu chuyển, càng nhìn lại càng muốn hành hạ cô hơn
"Ai chỉ cho em trò này đấy" Akai thở gấp, vuốt ve mái tóc dài của cô, ánh mắt như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống vậy
Amaya khinh thường xì một tiếng "Làm như em không biết gì vậy"
Nói rồi cô ghé sát tai anh thì thầm " Anh đừng quên em 18 rồi đấy, những gì em cần hiểu dĩ nhiên tự khắc em sẽ tìm cách hiểu"
Trong khoảng khắc đó, Amaya phát hiện anh cứng ngắc giây lát rồi ôm cô cứng ngắc "Amaya à" đừng có hành hạ anh nữa được không
"Kẹo hồi nãy ngon không?" Amaya bất ngờ hỏi làm Akai chưa kịp sử dụng tư duy của mình để trả lời, ban nãy mải mê chuyện kia quá mà quên mất
Anh xấu hổ hắng giọng, mắt láo liên nhìn chỗ khác tránh ánh mắt của cô
"Kẹo em cất công làm cho anh, vậy mà không có chút cảm nhận gì sao?" Cô vờ giận dỗi, muốn rời khỏi người anh
"Ơ... Không phải đám bánh cookie kia à?" Anh cứ tưởng là những miếng bánh quy cô để trên bàn là tặng anh chứ
Amaya liếc anh một cái, không nói gì nữa cả, mấy món đó cô làm đồ ăn vặt cho cô thôi, chứ sao có thể tặng anh chứ
"Hừ... Người đàn ông vô tâm" Amaya ôm chặt lấy cổ anh, hờn dỗi "Hộp kẹo đó mỗi ngày chỉ anh một viên thôi đó"
"Sao vậy?" Tuy anh cũng phải là người thích ăn kẹo, những đồ ăn vặt cũng phải có định lượng mỗi ngày à?
"Anh nên tận hưởng ở bên em đi, sang tháng 3 em sẽ trở về nhà chăm mẹ em rồi" Ngoài việc tặng kẹo cho anh, cô cũng thông báo chuyện quan trọng cho anh biết cô sẽ không ở đây có thể cho tới hè
Chuyện này có chút đột ngột, anh còn chưa kịp tiếp thu nữa, cữ ngỡ cô sẽ được sống ở đây luôn chứ hoặc cũng lắm là về nhà mẹ cô chăm sóc vài ngày trong tuần rồi về
Hay là cha cô ấy phát hiện chuyện 2 đứa ngủ chung phòng nên nghĩ cách tách nhau ra, không đâu nếu lo sợ vậy thì đã làm từ lâu chứ không phải bây giờ
Cứ nghĩ đến 2 đứa sắp tách nhau ra làm anh không vui một chút nào, bình thường tuy mang danh sống cùng nhà nhưng lịch trình của cả 2 khác biệt nên đôi khi cũng ít gặp, nhiều nhất là tối được ngủ cùng nhau, trò truyện mỗi tối mà thôi
Amaya muốn rời khỏi người anh, cho anh không gian làm việc thì bị giữ lại, vẫn giữ tư thế ngồi như em bé được nằm trong lòng người lớn vậy, không cho cô đi
Amaya đành ngồi lòng anh, lấy cơ ngực làm lưng tựa mà dựa vào chăm chỉ đọc cuốn sách mình mới tìm được trong thư phòng này, đọc mãi đọc mãi mà ngủ quên lúc nào không hay
Cảm thấy người ngồi trong lòng thở điều, yên tĩnh nãy giờ, Akai dừng động tác gõ máy tính thì phát hiện cô đã ngủ, anh liền hoàn thành nốt công việc của mình rồi cẩn thận bế cô lên phòng ngủ
Điều chỉnh nhiệt độ phòng cho ấp ám, anh trở lại thư phòng tiếp tục công việc khác của mình, nhìn hũ kẹo đặt ở trên bàn, rảnh rỗi anh đổ hủ kẹo ra bàn ngồi đếm
99 viên tính cả viên mình mới được ăn
Akai thực sự đổ gục trước những cách thức tỏ tình của Amaya, anh hiếm khi nói rằng em thích anh hay em yêu anh, thay vào đó cô luôn biết cách thể hiện tình cảm của mình qua hành động thay lời nói
Anh thừa hiểu tính mình trong chuyện tình cảm, anh vừa thụ động lại không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, Vì vậy mà nhiều lúc khiến cô hiểu lầm trong mối quan hệ giữa hai người, cũng thật may, Amaya là người luôn biết lắng nghe, luôn thấu hiểu tính cách của anh nếu không thực sự mối quan hệ của cả hai chỉ có thể là hai đường thẳng song song với nhau
Bây giờ phải tận hưởng thời gian cả hai ở cạnh nhau, nửa tháng sau coi chừng đến gặp mặt nhau còn khó
Ôm cô gái nhỏ vào lòng, Valentine năm nay tuy cả hai không hề có một bữa tiệc hay chuyến đi chơi hẹn hò, song hôm nay lại ấm áp và hạnh phúc đến lạ
- ---O0oo0O----
Đau lưng mỏi mông nhức mắt, Amaya ngồi giúp bà bầu thiêu đồ em bé muốn sụn xương sống luôn rồi, bên ngoài siêu thị bán cả đồng đồ em bé có thêu hoa lá hẹ vậy mà mẹ cô vẫn cố chấp muốn tự tay làm mọi thứ, bà còn hào hứng tự đan vớ và bao tay trẻ sơ sinh, áo quần và cả nón cho bé
Dĩ nhiên lão cha cô chả bao giờ muốn cho mẹ chịu cực, thế là cứ nhăm nhe bà làm được 3 phần sản phẩm thì kêu bà nghỉ ngơi, sau đó là Amaya thay ca làm một cô gái thục tuệ, đủ công dung ngôn hạnh của một cô gái gia đình
Cái @#$%@$##%
Cũng may cô đây kiếp trước có học thêu nên mới có thể thay mẹ gành team, nếu không cô đảm bảo đưa vào tay cô, con thiên nga lại hóa thành con vịt cổ lùn cho xem
Sau khi thấy mình có vẻ hành hạ cô con gái bệnh tật mình quá, ông Megure tự ăn năn hối lỗi pha giúp cô ly trà rồi bảo cô nghỉ ngơi, dù sao cũng đã khuya, chăm chú mấy thứ tỉ mỉ này hại mắt lắm
Amaya vâng vâng dạ dạ rồi cũng cắm đầu làm tiếp cho xong mới yên tâm đánh giấc đi ngủ
Thời tiết vào tháng 3 cũng đã bớt lạnh, và là khoảng thời gian thoải mái nhất trong năm đối với Amaya, sau khi đi siêu thị với một sớ đồ cần mua, Amaya lười biếng xách mang về nên đã nhờ người chỗ đó vận chuyển đến tận nhà cho mình còn cô thì thông thả đi bộ về nhà
Đi ngang một bãi đất trống, chiếc xe Porsche 356 A đậu ở đó, Amaya cảm thấy thế giới này thật diệu kỳ, rõ ràng là một tội phạm nhưng có thể xuất hiện nhởn nhơ vào ban ngày như vậy, Amaya cũng chẳng khùng điên mà ở đó với suy nghĩ cố gắng tiếp cận chúng, dù sao tên Gin đã nhìn rõ mặt mình rồi nếu xuất hiện người gặp nguy cũng là mình
Vả lại quanh đây điều có Camera an ninh, bọn chúng chắc hẳn không dám làm gì khiến mình bị chú ý
Amaya nhanh chóng chọn cách đi đường vòng mà không biết một người trong xe đã chú ý đến cô
Cô cảm thấy sao vận đen nó cứ chiếu thẳng vào mình, rõ ràng hối đầu năm mỉnh rút quẻ là tiểu cát thế mà chả thấy tiểu cát đâu, phải nói giống đại hung mới đúng
Không được, lại suy nghĩ lung tung rồi, phải nhanh chóng về nhà rồi nhắn cho thằng em mình phải cẩn thận, đừng để Haibara ra ngoài kẻo lại có chuyện
Bất chợt nhìn thấy thấy chiếc khăn tay dưới chân tường, Amaya ban đầu không để ý lắm, cho đến khi thấy hoa văn trên khăn có chút quen quen, cô cẩn thận cầm chiếc khăn lên xem
Đây... Chẳng phải là chiếc khăn cô thêu khi học năm hai trung học sao, cái mẫu này vào tiết học mỹ thuật, giáo viên có ra đề tài trang trí khăn tay, học sinh có thể vẽ hoặc thêu cho sản phẩm của mình
Cô khi ấy vì nghĩ vẽ khăn sẽ không sử dụng được nên chọn cách thêu, và dĩ nhiên Amaya là người số ít trong lớp chọn phương pháp này nên điểm sẽ cao hơn các bạn trong lớp và cô cũng tận dụng được sản phẩm nộp bài của mình thành khăn tay dùng cho chính bản thân mình luôn
Nhìn nó Amaya nhớ lại
Vào mùa hè năm ba, Cô như thói quen sẽ đến khu rừng ở phía sau trường luyện tập cung đạo, vì mới được học nên cô rèn luyện rất chăm chỉ
Giữa chừng thì nghe tiếng động, Amaya vì tò mò nên tiến đến xem là gì thì phát hiện một người đàn ông bị thương khá nặng, bụng đẫm máu, cho dù người đó có cố dùng tay chặn vế thương vẫn thấy rõ máu chảy lênh lán không có dấu hiệu cầm được
Bình thường nếu cô đi ngang một trận ẩu đả, có thể cô sẽ làm lơ nhưng liên quan đến tính mạng con người thì sẽ rẽ sang hướng khác
"Này chú... Chú ổn không?" Khi ấy cô cũng không nhìn rõ mặt của người đó, vì chồng chất nhiều vết thương cộng với mái tóc đen dài bù xù, cô chỉ có thể chú ý đến vết thương của người đó
Trên người cô lại không mang theo điện thoại, chỉ có thể cô gắng gọi người đó, cố gắng giúp hắn ta không bị mất ý thức, phía xa cô còn nghe âm thanh truy đuổi, khi ấy cô đã biết mình đã va vào rắc rối nữa rồi
Ngồi đây thế nào cũng bị bắt lại, bỏ lại người này lương tâm lại áy náy
Amaya cắn răng cõng người này đến ngôi nhà sâu trong rừng, cơ thể của người trường thành vô cùng chênh lệch với dáng vẻ học sinh của cô, sau khi tạm xử lí vết thương được vết thương, Amaya cẩn thận kiểm tra lại một loạt từ trên xuống dưới, thấy đã ổn thì cẩn thận rời đi định bụng ra ngoài gọi người hỗ trợ
Đi được một đoạn ngắn thì phát hiện nhóm người tiến đến chỗ cô giấu người, đông người như thế Amaya dĩ nhiên biết sức lực mình đến đâu, nên chỉ có thể từ xa đứng nhìn
Với dáng vẻ lo lắng, rất có thể là người quen, sau đó cô cũng lặng lẽ rời đi, không để mấy người đó phát hiện rằng nơi đây có sự xuất hiện của cô
Cứ ngỡ như đã quên... Thực không ngờ lại xuất hiện ở đây
Vậy người đó... Đã xuất hiện ở đây...?
Có điều vì sao nhìn chiếc khăn này còn rất mới, ngày đó cô đã dùng để cầm máu, đáng lẽ phải bị vứt ở một xó nào đó chứ không phải là sạch sẽ và mới như thế này
Đừng nói với cô là người đàn ông đó giữ lại và giặt sạch, định tìm người mà trả nha...
Dù sao cũng không còn sử dụng, Amaya đành tìm thùng rác mà vứt nó đi
Cái bóng cao lớn phía sau lưng khiến cô rùng mình
Giờ chạy còn kịp không...?
Amaya giữ bình tĩnh quay người về phía sau, quả nhiên là hắn, có điều người bạn đồng hành của hắn lại vắng mặt, đánh lẻ sao?
"Ông... Rốt cuộc là muốn gì từ tôi"
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Xuyên Sách
- Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?
- Chương 111