Có lẽ vì Đường Khả Hân đổi chỗ với Khương Tiểu Bình nên đã làm kinh động đến những người khác, lại thấy cũng đã sắp đến giờ vào làm nên mấy nữ thanh niên trí thức khác đều ngồi dậy, điểm thanh niên trí thức của họ hiện giờ vẫn còn chỗ ở nên cũng không chật lắm.
Hiện tại Đường Khả Hân không dám lại gần Trần Văn Lệ, ánh mắt đó thật sự như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Bây giờ cô ấy không khỏi tin vào những gì Khương Tiểu Bình nói, chắc chắn Trần Văn Lệ đã nhìn trúng Vương Nhất Thành, sợ có người giành với cô ta nên mới luôn nói xấu anh trước mặt mọi người.
Chắc chắn là như thế, nói cách khác, cô ta là một người mới tới không quen không biết gì về Vương Nhất Thành, sao lúc nào cũng nói xấu về anh vậy chứ.
Đảm bảo hôm qua cô ta đã coi trọng anh rồi, nhưng sợ cô ấy chạy đến giành nên mới lén đi hỏi thăm, còn cố ý nói mấy lời khó nghe trước mặt họ, phá hư ấn tượng của họ về Vương Nhất Thành.
Cô ấy nhớ đến khuôn mặt trắng nõn của Vương Nhất Thành, hôm qua anh không mặc đồ rách rưới nên trông rất sáng sủa. Hôm qua chưa kịp nhìn kỹ, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy anh trông rất tuấn tú, cũng là một người tốt nữa.
Cô ấy không nhịn được mà muốn hỏi nữ thanh niên trí thức ở đây lâu nhất là Lâm Cẩm: “Thanh niên trí thức Lâm, cô có biết đồng chí Vương Nhất Thành không?”
Lâm Cẩm ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hân, vẫn chưa kịp phản ứng lại, qua hồi lâu sau, cô ấy mới kinh ngạc nói: “Không phải hai người các cô hôm qua còn ngồi nói xấu Vương Nhất Thành sao?” Cô ấy đã nghe thấy hết.
Mặt Đường Khả Hân đỏ lên, cố chống đỡ ngẩng đầu nói: “Tôi đâu có cố ý.”
Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: “Tôi cảm thấy anh ấy cũng tốt, hôm qua, hôm qua không phải vẫn còn chưa quen biết gì sao?”
Lâm Cẩm nghiêm túc nhìn Đường Khả Hân, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết phải nói gì mới tốt. Cô ấy và người mới đến này vốn dĩ không thân, cho nên tất nhiên là khó có thể nói nhiều, chỉ cực kỳ lạnh lùng đáp: “Không thân.”
Đường Khả Hân à một tiếng, cô ấy còn đang muốn hỏi nữa, thì đúng ngay lúc này, Triệu Quân ở bên ngoài lớn tiếng gọi người: “Bắt đầu làm việc thôi!”
Mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài, Đường Khả Hân không muốn ở cùng một chỗ với Trần Văn Lệ nên trực tiếp đi thẳng lên hàng đầu, không quan tâm ánh mắt u ám của Trần Văn Lệ nữa.
Đám thanh niên trí thức mới bọn họ vừa đến được hai ngày, Đường Khả Hân lại không thân quen với mấy thanh niên trí thức cũ, cô ấy chỉ cắm đầu đi, vừa lơ đãng một chút là đã suýt đυ.ng trúng người khác: “Ai da.”
Người bị đâm cũng nhẹ nhàng kêu lên: “Ai da.”
Khi Đường Khả Hân quẹo vào không nhìn đường, đúng lúc đυ.ng phải người đi từ phía đối diện qua đây, người chạy từ phía đối diện tới là một cô bé, cô bé đã ngã đập mông xuống đất, Đường Khả Hân nhanh chóng chạy lại nâng cô bé dậy: “Này bé gái, không sao chứ?”
Bảo Nha ngẩng đầu, nhận ra người này, cô bé nói: “Dì là thanh niên trí thức hả?”
Vừa ngẩng đầu lên, Đường Khả Hân cũng nhận ra cô bé này là cô con gái nhỏ của đồng chí Vương Nhất Thành, là cô bé chạy về méc bà vào buổi trưa hôm nay. Sắc mặt cô ấy dịu đi vài phần, dịu dàng nói: “Xin lỗi cháu, dì không có cố ý. Cháu có bị gì không? Bị ngã đau lắm không?”
Bảo Nha xoa xoa mông nhỏ, nói: “Tại cháu không nhìn đường nên mới vậy.”
Cô bé ngủ trưa dậy muộn, những người khác đều đã đi trước rồi, Bảo Nha đang chạy đuổi theo các chị em gái. Cô bé xoa xoa mông nhỏ, kiên định nói: “Cháu không sao hết.” Cô bé là một đứa trẻ rất kiên cường.
Đường Khả Hân thấy vậy thì bật cười, cô ấy lấy ra mấy viên kẹo mình cất trong túi, đưa cho cô bé, nói: “Dì cho cháu này.”
Bảo Nha trợn tròn mắt, nói: “Cho Bảo Nha ạ?”
Đường Khả Hân: “Đúng rồi, cho cháu đó, mau cầm đi.”
Bảo Nha nghiêng nghiêng đầu: “Sao lại cho cháu vậy ạ?”
Đường Khả Hân: “Bởi vì dì lỡ đυ.ng phải cháu, dì cũng không lo nhìn đường, mau cầm lấy đi, đừng để người khác thấy, cầm ăn đi nhé.”
Bảo Nha lập tức vui vẻ bật cười, nụ cười tươi rói, giọng lanh lảnh nói: “Cảm ơn dì, dì tên gì vậy ạ?”
Đường Khả Hân: “Dì họ Đường, cứ gọi chị Đường là được rồi. Vậy bạn nhỏ tên gì nhỉ?”
Bảo Nha bỏ kẹo vào trong miệng rồi cất mấy viên kẹo còn lại vào trong túi, ngẩng đầu nói: “Cháu tên là Bảo Nha ạ.”
“Đường Khả Hân, cô đang làm gì vậy? Đi nhanh đi, muộn rồi đó, đến trễ là bị trừ điểm đấy.” Các thanh niên trí thức khác đều đã đi tới, cũng không chú ý tới đứa trẻ, nhưng bước đi đã nhanh hơn không ít.
Đường Khả Hân gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô ấy vỗ vỗ bả vai Bảo Nha, nói: “Dì đi trước nhé, cháu đừng để bị té nữa nhé, cẩn thận một chút.”
Bảo Nha ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ cháu biết rồi, cảm ơn dì Đường.”
Đường Khả Hân: “Ôi giời, chút lòng thành ấy mà.”
Sau đó cô ấy nhanh chóng đuổi kịp mọi người, Bảo Nha vác sọt của mình lên muốn đi tiếp thì bị gọi lại: “Vương Mỹ Bảo.”