Chương 41

Đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Vương Nhất Thành nằm sấp nghiêng người qua cửa sổ thì nhìn thấy một cô thanh niên tri thức, Đại Nha dụi hai mắt bước ra mở cửa, nhanh chóng kêu lên: "Chú nhỏ, có người đến tìm chú này."

Vương Nhất Thành nghi hoặc nhướng mày, nữ thanh niên trí thức đến tìm anh sao?

"Biết rồi."

Anh đứng dậy rồi từ từ đi ra ngoài, ừm, là một “bệnh nhân" nên bộ dạng cũng phải trông giống như một "bệnh nhân".

Anh chậm rãi đi tới cửa, tựa hồ thật sự không thoải mái, không đi thêm nữa, hỏi: "Thanh niên trí thức Đường? Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Quả thực là Đường Khả Hân, cô ấy là một thanh niên tri thức, có mối quan hệ rất tốt với nữ thanh niên trí thức Trần Văn Lệ. Đường Khả Hân đứng ở cửa, cũng chưa đi đến sân, thấy Vương Nhất Thành cũng đang kinh ngạc một chút, liền hỏi: "Anh chính là Tiểu Ngũ của nhà lão Vương hả?"

Vẻ mặt cô ấy có hơi xấu hổ, cô ấy nghe nói muốn tìm Tiểu Ngũ của nhà lão Vương, không biết người này chính là đồng chí Vương Nhất Thành hôm qua đón bọn họ.

Hình như hôm qua có người gọi anh là Tiểu Ngũ, nhưng cô ấy lại không nhận ra.

Không ngờ lại là cùng một người, nhớ đến thái độ hôm qua của bản thân không tốt cho lắm, cô ấy có hơi buồn bực.

Cô ấy mím môi, có chút xấu hổ nhưng vẫn mở miệng nói: "Tôi nghe nói anh có một chiếc xe đạp phải không?"

Vương Nhất Thành gật đầu.

Đây là của hồi môn của vợ anh Thích Tú Nhi, Vương Nhất Thành vô cùng quý trọng nó.

Đây còn là "con gà mái già" đẻ trứng nữa.

Đường Khả Hân hít sâu một hơi, nói: "Tôi có thể mượn của anh được hay không?"

Dừng một chút, cô ấy vội vàng nói: "Tôi rất hiểu quy củ." Cô ấy vòng một vòng ra hiệu.

Cô ấy nghe nói, khi mượn xe phải trả thù lao là một quả trứng gà.

Vương Nhất Thành nhướng mày nói: "Có thể chứ, nhưng lúc cô dùng phải cẩn thận một chút, nếu như cô làm hư nó thì không được đâu đấy nhé. Còn nữa, tôi chỉ cho một mình cô mượn, không phải để cho cô chở người khác chạy tới chạy lui, đó là hai cái giá khác nhau."

Đường Khả Hân lập tức gật đầu: "Chuyện này thì anh cứ yên tâm." Nhà của cô ấy cũng có xe đạp, nó cũng được coi là bảo bối của cha cô ấy.

Vương Nhất Thành cười hỏi: "Vậy thì cô muốn dùng vào ngày nào?"

Đường Khả Hân thấy anh không gây khó dễ, nhanh chóng nói: "Ngày lễ Quốc Khánh, tôi nghe nói vào ngày lễ Quốc Khánh thì trong đội sẽ có một ngày được nghỉ đúng không?"

Triệu Quân nói có rất nhiều người mượn xe nên phải đặt trước.

Vương Nhất Thành gật đầu: "Đúng thế, vậy tôi sẽ giữ lại trước cho cô."

Đường Khả Hân lập tức cười nói: "Cám ơn anh."

Thật ra cô ấy có phần hơi coi thường người nhà quê, hôm qua thái độ cũng không tốt lắm, đặc biệt là sáng nay đám thanh niên trí thức bọn họ lại xích mích với người ta, bây giờ lại không thèm so đo với cô ấy, Đường Khả Hân cảm thấy tính tình của người này thật là tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại thì quả nhiên đúng là như vậy thật, ngày hôm qua anh đón người, dọc đường đi thái độ anh vẫn rất tốt.

Đối với con người này mà nói, thay đổi quan niệm chỉ trong cái chớp mắt. Ngày hôm qua lúc cô ấy đi xuống nông thôn, tâm trạng vô cùng kém cỏi, hơn nữa dọc đường đi Trần Văn Lệ đều nói dân quê không biết giữ gìn vệ sinh như thế nào, tham lam vì lợi ích nhỏ, thái độ làm người không tốt, tính ích kỷ thích bài trừ hàng ngoại, nguyên một đường đi cô ấy nghe hết tất cả, cũng để mọi thứ trong lòng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Thành, anh ăn mặc rách rưới, cũng không nói đến việc anh không đối xử đặc biệt ưu ái với đồng chí nữ bọn họ, cô ấy thực sự không có ấn tượng tốt gì về anh.

Dù sao thì khi làm một chút việc cũng đều muốn có được lợi ích. Nhưng bây giờ nhìn thấy người này vẫn không chấp nhặt hiềm khích trước đây, thái độ vẫn tốt như cũ, khiến cô ấy cảm thấy người này không tệ như lời Trần Văn Lệ đã nói.

Thái độ của họ ngày hôm qua có thể nói là không tốt, sáng nay lúc tan làm, Trần Văn Lệ vẫn còn đổ tội cho người ta, đúng là bọn họ ở cùng nhau, mà người này lại không hề trách cứ bản thân một chút nào.

Trái lại Trần Văn Lệ còn nói chuyện vô cùng khó nghe.

Đồng chí Vương Nhất Thành này đúng thật là một người tốt.

Lại nhìn kỹ anh thêm lần nữa, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, còn trắng hơn cả cô ấy nữa. Cô ấy có hơi đỏ mặt.

Cô ấy để lộ ra khuôn mặt tươi cười, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Ngày hôm qua cảm ơn anh nhiều lắm."

Vương Nhất Thành: "À, không có gì, bánh quy của cô ăn ngon lắm."

Đường Khả Hân nghe xong câu này thì vô cùng kiêu ngạo: "Đúng thế, đây là loại bánh quy ngon nhất được bán ở hợp tác xã ở quê của chúng tôi. Tôi mang đến vài gói, sau này tôi sẽ đưa cho anh một gói khác..." Cô ấy mới vừa nói xong câu đó, bản thân còn có hơi hối hận. Cái này rất khó để có được kia mà.

Cô ấy cắn môi, lại vì mặt mũi mà không muốn nuốt lại lời hứa.