Chương 4

Vương Nhất Thành: “Con bé này, vậy mà dám chê cha hả...”

Bảo Nha: “Con không có, con...” Cô bé nhìn thấy bà nội từ xa chạy tới, lập tức nói: “Là bà nội!”

Hai mắt cô bé nhìn bốn phía.

Vương Nhất Thành trong nháy mắt nhắm mắt lại, yên tĩnh như gà, lại trở về dáng vẻ mỹ nam say nắng bị ngất xỉu, nằm im không nhúc nhích: “Cha giả bộ tiếp, con nhớ yểm trợ cho cha.”

“Con biết rồi cha yên tâm đi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Một lúc sau, tay nhỏ của Bảo Nha giương lên làm thành cái ống nhòm, nói: “Bà nội chạy về nhà rồi.”

Vương Nhất Thành thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chắc là về nhà đi vệ sinh rồi chứ còn gì nữa.”

Bảo Nha nghịch ngợm nói: “Con sẽ méc lại với bà nội!”

“Vậy cha không cho con ăn đậu phộng nữa.” Vương Nhất Thành lập tức đáp lại.

Bảo Nha liền bĩu môi rồi với lấy tay của Vương Nhất Thành: “Này này này, con bé này làm gì vậy hả...”

Bảo Nha thành công moi được mấy hạt đậu phộng từ trong túi anh, khuôn mặt nhỏ phồng lên, lanh lảnh nói: “Không được giấu đồ ăn!”

Vương Nhất Thành cười khổ, nói: “Con thật là...” Anh mếu máo, kiên quyết nói: “Cho cha một nửa với!”



Keng keng keng!

Tiếng chuông tan tầm vang lên, Vương Nhất Thành lật đật bò dậy, nhấc chân chạy vội, nửa đường còn tiện tay xách theo con gái Bảo Nha, hai cha con thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

“Thằng nhóc thối Vương Tiểu Ngũ này còn chạy nhanh hơn cả tôi, vậy mà bảo bị say nắng á? Hay là giả vờ thôi vậy?”

Mọi người sôi nổi thảo luận, người nhà họ Vương đi chậm ở phía sau đều đen mặt, nhưng dù sao cũng tập mãi thành quen.

Vương Nhất Thành cũng mặc kệ tất cả, xách theo con gái phóng về nhà như một tia chớp, chỉ có kẻ chập mạch mới không nhiệt tình với việc ăn cơm.

Vương Nhất Thành chạy rất nhanh, xách theo con gái chạy thẳng vào sân, vừa lúc nhìn thấy mẹ mình đang chia cơm ở trên bàn ăn, anh vội la lớn: “Mẹ, con về rồi nè! Tối nay ăn gì vậy?”

Sắc mặt của Điền Xảo Hoa trầm xuống, lập tức đem chén cơm đập lên bàn, hùng hổ nói: “Ăn ăn ăn, đồ lười biếng như mày mà cũng còn mặt mũi đòi ăn à!?”

Vương Nhất Thành bị mắng cũng không giận, hớn hở đáp: “Mẹ, không phải con bị say nắng hay sao!?”

Đương nhiên bà Điền sẽ không tin lời này, lập tức lớn giọng nói: “Mày là do tao sinh ra, vừa chu đít là tao đã biết mày rặn ra phân dạng gì rồi! Còn giám giả bộ trước mặt tao, hôm nay mày chỉ được có ba phần công điểm, vậy thì cơm cũng ăn ba phần thôi.”

“A!” Vương Nhất Thành kêu la thảm thiết, khổ sở nói: “Mẹ, sao mẹ lại vô tình như vậy, con chính là con trai ruột của mẹ mà, hôm nay con mà không ăn no là ngày mai càng không làm việc được. Mẹ, mẹ ơi!”

Vương Nhất Thành gào to, mấy anh em khác còn chưa vào cửa đã nghe thấy được, mấy người con dâu nghe vậy trong lòng cũng thoải mái thêm vài phần. Cả gia đình lục tục vào cửa, trông thấy Vương Nhất Thành uể oải tựa vào bàn ăn mà kêu la, Bảo Nha không đứng ở bên cạnh Tiểu Ngũ Tử mà đứng nép vào tường, tay nhỏ nắm chặt vạt áo của mình, bím tóc cũng rối bù.

Vương lão đại nhìn không được, nói: “Mẹ, Tiểu Ngũ Tử cũng không cố ý mà, mẹ đừng mắng chú ấy nữa.”

Sắc mặt của Điền Xảo Hoa càng kém hơn, nói: “Mẹ mắng nó? Anh nghe mẹ mắng nó câu nào chưa? Mẹ thấy anh không chỉ có mắt như mù mà còn bị điếc nữa đấy! Sao tôi lại nuôi lũ con trời đánh như này chứ?!” Bà nói xong liền trừng mắt nhìn con trai cả, trong lòng thầm mắng đúng là đứa khờ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin