Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điền Xảo Hoa nhàn nhạt nói: "Nếu con không làm việc được thì chịu khó nhịn ăn một chút đi!"

"Oa...." Bảo Nha đột nhiên gào khóc đi ra, khóc nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Cha của con không thể bắt đầu làm việc, hai cha con đều sẽ đói bụng, cũng không có cơm ăn. Bảo Nha không thể không ăn cơm, Bảo Nha cũng không muốn đói bụng... Oa oa!!"

Vương Nhất Thành dụi mắt, nói: "Không sao đâu con, cha đói chết cũng được nhưng không thể bỏ mặc con."

"Cha..."

"Bảo Nha..."

"Cha..."

"Bảo Nha, cha không thể làm việc được nữa..."

Điền Xảo Hoa đứng một bên nhìn hai cha con, ánh mắt khẽ động nhưng không nói, sau đó lướt mắt nhìn người anh họ Điền Kiến Quốc của bà ấy.

Điền Kiến Quốc bị tiếng khóc của cả hai làm cho đau đầu, ông ấy xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Được rồi, cháu gào khóc cái gì, chuyện này là do bà Ngô và bà Vu gây ra thì hai người bọn họ phải chịu trách nhiệm."

Hai người vội giải thích: "Đại đội trưởng..."

Điền Kiến Quốc: "Hai người đừng gọi tôi, hai người còn sức thì đánh nhau nữa đi! Hai người nhìn hai người đi, tuổi đã lớn như vậy còn gây chuyện ầm ĩ, lần này là Tiểu Ngũ bị thương, lần sau thì sao? Cũng không còn nhỏ nữa, hiểu chuyện chút đi. Tiểu Ngũ cũng bởi vì các người nên mới không thể làm việc, một ngày của nó là sáu công điểm, hai nhà các người chia nhau một nhà một ngày làm ra ba công điểm để bồi thường!"

"Cái gì!"

"Đại đội trưởng, ông cũng không thể nói như vậy, ông càng không thể vì Tiểu Ngũ là người thân của ông mà ông thiên vị cho cậu ấy..."

Ánh mắt Điền Kiến Quốc trở nên sắc bén: "Thiên vị cho nó? Nếu các người cảm thấy tôi không công bằng, muốn kiện lên trên xã thì cứ làm đi, nhưng tôi nói cho mấy người biết, vào lúc bắt đầu thu hoạch thì mấy người gây rối khiến người khác bị thương, vậy mà chỉ đền bù một chút cũng không muốn! Mẹ nó đây là chuyện tốt đẹp gì vậy.”

“Tôi mặc kệ nguyên nhân của mấy người là gì, nhưng hai gia đình các người kéo bè kéo cánh đánh nhau còn làm người vô tội bị thương, nếu tôi cứ bỏ qua thì tôi mới không xứng làm cái chức đại đội trưởng này. Tôi cũng không quan tâm Tiểu Ngũ nó có phải là người thân của tôi hay không, tôi cũng phải vì nó mà ra mặt, đừng nói là nó mà ngay cả người khác tôi cũng làm vậy.”

“Chuyện không liên quan gì đến nó, vậy mà nó lại bị thương, vậy nếu theo như các người nói thì tôi không thể bảo vệ người bị thương à, hôm nay tôi không bảo vệ được Tiểu Ngũ thì ngày mai tôi cũng không thể bảo vệ được người khác. Vậy tôi còn là đại đội trưởng làm gì?"

Ông ấy cười lạnh: "Chức đại đội trưởng này, tôi giao lại cho các người đó."

"Nhưng mà, làm người ta bị thương sao có thể bỏ qua..."

"Cũng không phải..."

"Hai người làm người ta bị thương sao còn kêu oan nữa..."

Những người đến đây hóng hớt đều cảm thấy họ sai, bọn họ cũng sợ chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình.

"Đại đội trưởng, bà nhà của tôi nói năng bậy bạ, ông đừng tức giận..." Ông nội Cố vội đi lên, trong lòng ông ta đau xót muốn chết nhưng vẫn cắn răng nói: "Nhà chúng tôi chấp nhận một ngày ba công điểm... Chỉ có điều, cậu ấy phải nghỉ ngơi bao nhiêu ngày vậy?"

Mọi người đều đồng loạt nhìn Dược Hạp Tử, ông ấy nói: "Trật thắt lưng có thể tính là vết thương nhỏ, tạm thời nghỉ ngơi năm ngày, đến lúc đó tôi lại đến kiểm tra một chút."

"Được." Ông nội Cố dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Bác gái Vu giận đến run người, nhà của bác ấy mới đúng là tiền mất tật mang, nhưng bác ấy cũng biết rõ thái độ làm người của đại đội trưởng, tính cách của ông ấy không thích a dua nịnh bợ. Cho nên có la lối khóc lóc với ông ấy thì cũng vô ích thôi.

Bác ấy nắm chặt tay, nói: "Nhà của tôi cũng đồng ý, đại đội trưởng, nhưng ông phải phạt thật nghiêm nhà ông Cố, nhà bọn họ đã đập bể kính của nhà tôi..."

"Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..."

Vương Nhất Thành đột nhiên ho khan, Bảo Nha vội gọi: "Cha ơi!"

Điền Kiến Quốc: "Được rồi, Tiểu Ngũ là người bệnh, tạm thời không bàn chuyện ở đây nữa."

Ông ấy dặn dò: "Con nghỉ ngơi cho thật tốt đi, rồi sớm trở lại làm việc."

Vương Nhất Thành yếu ớt nói: "Dạ..."

Anh nhẹ giọng: "Vậy ai sẽ trả phí khám bệnh cho Dược Hạp Tử ạ...."

Mọi người: "..."

Điều đó cũng đúng.

Dược Hạp Tử vội vàng nói: "Thắt lưng bị trật vẫn phải chăm sóc, tôi sẽ đưa cho cậu trước ba miếng cao dán, phí khám bệnh thì cũng không cần, cậu chỉ cần trả tôi một đồng cho ba miếng cao dán này thôi."

Vương Nhất Thành xấu hổ nhìn bác gái Vu và bà Ngô, vô tội nói: "Bác gái, cháu biết mọi người sống cũng không dễ dàng gì, cháu cũng không muốn tiêu tiền của mọi người. Nếu cháu chỉ bị thương nhẹ thì cháu chắc chắn sẽ không cần mọi người bồi thường, nhưng hai người xem, cháu vừa cử động là đã đau, cháu thật sự không còn cách nào khác. Cháu tin hai người có thể hiểu cho cháu, hai người chắc chắn hiểu cho cháu mà đúng không? Tuy hai người làm cháu bị thương, nhưng chi phí bồi bổ vân vân cháu sẽ không cần, con người của cháu luôn đối xử với hàng xóm một cách chân thành nhất."

Trong đôi mắt của anh lộ ra vẻ chân thành rõ ràng, trong phút chốc, hai bà cụ cũng không biết nên nói gì.

Nãy giờ Điền Xảo Hoa vẫn đứng yên ở một bên, hai mắt lóe sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »