Chương 11

Một trận gió thổi qua, Vương Nhất Thành kéo cổ áo lên, vẫn còn lạnh quá, anh đi vòng quanh sân đập lúa trong thôn, phải biết rằng, mấy ngày gần đây là lúc lúa chín, đàn ông già trẻ lớn bé gì trong đội cũng phải thay phiên canh gác, hai ca một ngày, ngay cả một con chuột cũng đừng hòng trộm được lương thực.

Tuy trong lòng Vương Nhất Thành có ý xấu nhưng không muốn lấy thân thử lửa, anh không ăn lại mấy lão già trong thôn này đâu, với lại nếu như bị bắt được, mẹ già của anh sẽ cào chết anh mất, cụ bà này quá coi trọng sĩ diện rồi. Càng đừng nói tới ông chú là đội trưởng kia.

Anh không muốn chọc vào tổ ong nên vòng qua sân đập lúa, nhanh như chớp lẻn đến con đường mòn trong thôn, đi về hướng ngọn núi phía đông thôn. Phía Đông Bắc này của họ, núi non nhiều vô kể, anh đi dọc theo đường lên núi, đi được nửa đoạn, cuối cùng cũng dừng chân lại.

Anh nhìn đông ngó tây, tìm thấy một cái bẫy, anh cười khà khà khà thích thú, sau đó đưa tay qua, Vương Nhất Thành dứt khoát mở bẫy ra, uầy, hoàn toàn trống không.

Anh không vì vậy mà nhụt chí, tiếp tục đi về phía trước, lại tìm thấy hai cái nữa, khi tìm thấy cái thứ ba, anh đắc ý bật cười.

Quả nhiên, anh thấy một con gà rừng sắp chết đang nằm bên trong đó. Vương Nhất Thành cấp tốc nắm cổ gà rừng để lôi nó ra, nhét vào trong túi mình rồi lại đặt bẫy về y như cũ.

“Gâu gâu, gâu gâu gâu!”

Tiếng chó sủa truyền đến, mặt Vương Nhất Thành lập tức biến sắc, không nói thêm gì nữa, anh lập tức nhấc chân lên chạy.

Ngay lúc này không biết từ đâu có mấy tên đàn ông nhảy ra, trong đó có một người còn dắt theo chó, la oang oang lên: “Thằng trộm kia! Dám lấy con mồi của ông, mày đừng hòng chạy trốn!!”

Trong lúc người đó la to, Vương Nhất Thành đã nhanh chóng nhảy về phía trước, anh chạy nhanh như thỏ. Đừng thấy đêm nay không có chút ánh trăng nào, không thể thấy rõ đường, nhưng nhờ vào quen thuộc địa hình, Vương Nhất Thành vẫn có thể chạy rất nhanh, bốn người đàn ông dắt theo chó đuổi người còn đang bị bỏ lại một đoạn lận đấy.

Vương Nhất Thành chạy vèo vèo vèo, anh né trái tránh phải, căn bản là không cần suy nghĩ, hoàn toàn dựa theo bản năng mà bỏ trốn!

Anh chạy vụt qua nhanh như cắt, thấy phía trước là bậc thang, anh bất chấp luôn những chuyện khác, vươn tay chộp lấy, cả người nhảy lên…

“Gâu gâu gâu!”

Con chó kia càng đuổi càng nhanh, cứ như giây tiếp theo sẽ lao đến cắn người, Vương Nhất Thành căn bản không quay đầu lại, anh cong chân bỏ chạy, lúc này còn không nỡ vứt con gà rừng của mình đi.

“Mẹ nó, thằng nhãi này nhà ai đấy, đứng lại cho tao! Động tác cũng lưu loát quá nhở.”

“Thằng khốn khϊếp, mày thế mà dám trộm trên đầu ông, mày chờ đó, ông mà bắt được mày, thằng cha mày sẽ bóp chết mày. Đại Hoàng, cắn nó đi, cắn chết mẹ nó đi!”

“Gâu gâu gâu!”

“Cái thằng này chạy nhanh như thỏ vậy, khốn khϊếp! Hôm nay tao phải cho mày đẹp mặt!”

“Lại tới trộm con mồi, hôm nay không đánh chết được mày thì tao sẽ nguyện cùng họ với mày! Tổ sư nó vẫn chưa đuổi kịp.”

Vương Nhất Thành không quan tâm mấy chuyện này, anh cứ như một con nai trong núi, chạy cực nhanh, không chạy thì để chờ bị bắt à? Rất nhanh, anh đã chạy đến giữa sườn núi, ngay từ đầu anh đã không chạy về phía trong thôn. Anh nhanh chóng vòng đến một con đường dốc, lập tức nằm trượt xuống.

Phía dưới con đường dốc này là vũng bùn, anh lăn lộn cả người dính toàn bùn, nghiêng ngả lảo đảo bò dậy chạy tiếp, chưa chạy được vài bước đã nghe thấy tiếng mấy người đằng sau rớt xuống vũng bùn.

“Mẹ kiếp, cái gì đây, sao lại có đường toàn bùn thế này.”

“Con mụ nó, tôi phải gϊếŧ nó, tôi nhất định phải gϊếŧ thằng ăn trộm này!”

“A a a! Tôi sẽ không tha cho nó!”

Mấy người này không rành đường như Vương Nhất Thành, khi ngã xuống vũng bùn này thì họ rất hoảng sợ, dẫn đến việc vùng vẫy trong cái hố nông không sâu này. Nhân lúc đó, Vương Nhất Thành vội vã chạy xuống dưới chân núi, anh chạy nhanh như chớp xuống núi, nước bùn trên người đã được rũ sạch đi gần hết.

Thế là bây giờ anh mới chạy về nhà, anh không dám dừng lại ở sân, đến khi chạy về trong phòng mới trực tiếp ngã ngồi trên đất, dựa vào cửa lớn thở dốc.

“Ui mẹ ơi, suýt chút nữa là không thoát nổi rồi, bị bắt được là toi!”

Anh thở hồng hộc, cảm thấy cẳng chân với bụng đều đang rã rời.

Anh ngồi nghỉ ngơi tại chỗ hồi lâu rồi mới vào nhà, cũng mặc kệ tay mình đang dơ, trực tiếp chọc vào mặt của Bảo Nha, nói nhỏ: “Con nhãi ranh này, nếu không phải vì kiếm miếng thịt cho con thì hôm nay cha cũng chẳng đến nỗi bị chó rượt đâu.”

Bảo Nha đang ngủ say vô cùng, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, cô bé lẩm bẩm một tiếng rồi rụt người về phía túi ngủ, bị con muỗi chích vào mặt, đáng ghét quá đi!

Vương Nhất Thành hừ một tiếng, đến khi xốc túi lên nhìn, anh vui mừng rạo rực: “Cho vợ mày mồm mép mắng con tao là nha đầu này, tao đào sạch bẫy nhà mày, cái đám sói mắt trắng này, khà khà khà. Chỉ có hời cho tao mà thôi.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin