Mùa thu năm 1968.
Vào ngày mùa thu hoạch, cánh đồng nóng như đổ lửa, già trẻ đều mồ hôi đầm đìa, tiết trời oi bức, nắng chói chang, cánh đàn ông đều cởi trần, da ngăm đen. Đừng nói mấy người đàn ông, ngay cả các nữ đồng chí cũng không chịu thua chút nào, phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, tuy không thể dũng cảm như đàn ông, nhưng cả đám đều đội khăn trùm đầu, mồ hôi rơi như mưa nhưng vẫn nỗ lực không kém.
Trồng vội gặt vội là thời điểm mệt nhất trong năm, đây cũng là sự kiện lớn liên quan đến lương thực của cả năm, những thanh niên trí thức yếu đuối cũng không dám lười biếng dù chỉ một chút. Ngay cả mấy người vốn có tiếng lười biếng ở trong thôn cũng đã sớm bị đại đội trưởng nhắc nhở, không một ai dám gây chuyện.
Mấy gã lười biếng nổi tiếng ở trong thôn đều bị tổ trưởng nhìn chằm chằm, nhưng lười biếng cũng chia làm hai loại, có người thuần túy là lười biếng, nhưng nếu thật sự bỏ công vẫn kiếm được mười tám công điểm. Chỉ là có người thật sự không thể.
Cái người mà thật sự không thể đó….
Mấy bà lão liếc nhìn về phía lão ngũ nhà họ Vương, Vương Nhất Thành đang đứng trộn lẫn trong đám các bà để nhổ đậu phộng, trên người anh mặc một bộ quần áo màu xám đầy lỗ vá, rách tung tóe, nhưng quần áo rách rưới như thế vẫn không che lấp được vẻ điển trai của anh.
Khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, còn trắng hơn cả phụ nữ trong thôn. Mặt trời mới vừa trưa, cả người Vương Nhất Thành đổ mồ hôi đầm đìa, làn da bị phơi nắng nhưng vẫn không đen chút nào. Chỉ là nhìn kĩ mới thấy, lúc tuốt đậu phộng bàn tay của anh còn đang run run. Cả đám nháy mắt với nhau, cho dù đã làm công việc nhẹ nhàng nhất nhưng Vương Nhất Thành vẫn bị nhóm các bà bỏ xa. Mấy bà mấy thím bị phơi đến rám nắng lắc đầu liên tục, Tiểu Ngũ Tử nhà lão Vương còn không bằng cả mấy thanh niên trí thức nữa.
“Một hai, hây dô! Một hai, hây dô!”
Giọng nói vang dội truyền đến, mấy người đàn ông nâng một bó ngô đồng lớn, từng bó đều được buộc thật dày, mấy người hô to khẩu hiệu rồi dùng sức nhấc lên, người đi đầu trên trán nổi cả gân xanh. Nhóm các bà ban nãy còn đang đánh giá tiểu bạch kiểm nhìn sang bên này liền gật đầu hài lòng.
Đúng rồi, đàn ông là phải như này chứ.
Làm gì có ai như tiểu tử nhà họ Vương, một bác gái quay đầu lại nhìn Vương Nhất Thành mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, không khỏi nói: “Tiểu Ngũ Tử, cháu làm như vậy là không được rồi. Cả ngày mà còn không kiếm nổi năm cái công điểm, sao có thể nuôi cả gia đình, cháu ấy à...
Bà còn đang nói chuyện, liền thấy thanh niên kia lảo đảo, cười yếu ớt nhìn bà, sau đó ngã xuống “Ầm” một tiếng, rồi cứ thế ngất đi...
“Trời ơi! Mau lại đây! Vương Tiểu Ngũ ngất xỉu rồi...”
“Tổ trưởng, tổ trưởng mau tới đây đi...”
“Té xỉu rồi...”
Một người đàn ông chạy vội tới, hắn là Vương Đại Cương, tổ trưởng của nhóm thôn dân số ba, vội vàng ra lệnh: “Nhanh lên, khiêng người tới dưới gốc cây, chắc là bị say nắng rồi. Dược Hạp Tử, Dược Hạp Tử đâu...”
Rất nhanh người đã được đỡ đến dưới tàng cây, Vương Đại Cương có chút nghi hoặc Vương Tiểu Ngũ giả vờ ngất xỉu, sau khi gọi người liền vỗ mặt anh, hô lớn: “Tiểu Ngũ Tử, Tiểu Ngũ Tử à...”
Bạch bạch bạch, tiếng vang rất lớn.
Lần này, nhóm các bà xung quanh đều không hài lòng, đồng loạt lên án: “Đại Cương, nhẹ tay chút, coi chừng đánh hỏng mặt bây giờ.”
“Nhìn bộ dáng chắc ngất xỉu thật rồi, cháu nhẹ tay thôi, tay của cháu như tay gấu ấy, coi chừng đánh hỏng mặt thật.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin