Chương 7

Ta lại nói sai cái gì rồi sao? Vì cái gì nét mặt của hắn lại kỳ quái như thế?

“Cha…” Ta kéo kéo tay áo của hắn.

“Ta sẽ gọi điện đến trường ngươi, hôm nay ngươi ở nhà nghỉ một ngày, ta sẽ mau chóng làm thủ tục chuyển trường cho ngươi.”

Chuyển trường? Ta nhìn một bộ dạng không thể thương lượng của hắn, trong nội tâm kinh ngạc không thôi, nguyên lai hết thảy cũng không phải mộng. Có thể nói là, ta cũng không phải biếи ŧɦái, chỉ là mị lực lớn đến nỗi khiến nam nhân nghĩ cường * ta mà thôi.

“Không có chuyện gì đâu, hiệu trưởng không có làm gì ta. Cha, cũng không thể bắt ta chuyển trường nha?” Ta vỗ vỗ vai của hắn ý bảo để cho ta đi: “…(!!!), ta nếu không đi sẽ bị trễ a, cha, để cho ta đứng lên đi.”

Kỳ quái? Ta nói ngôn ngữ ngoài hành tinh sao? Vì cái gì hắn không động chút nào mà ngồi ở mép giường trừng mắt ta, hơn nữa lại toát ra biểu lộ này.

Không được ah! Một ngày không lên lớp ta sẽ tổn thất rất nhiều tiền! Nếu ngày nào đó phụ thân hắn lại mất hứng xe ta như món đồ bỏ đi rồi ném ở một bên, ta chẳng phải là chết đói sao?

Không được! Nhất định phải cùng hắn câu thông.

“Cha.” Vì vậy ta lại kéo kéo tay áo của hắn kiên nhẫn nói: “Ngươi mới 35 a. Theo lý thuyết sự khác nhau giữa chúng ta không xa lắm. Vì cái gì lời nói của ta ngươi đều nghe không hiểu? Ngươi có thể không để ý tới ta, có thể xem ta không tồn tại, nhưng ngươi không thể ngay cả tự do của ta cũng tước đoạt. Ta thích ở trường học ở cùng một chỗ với bé heo và A Hun. Hiệu trưởng đối với ta như vậy sở dĩ ta không phản khán, cũng không làm gì là vì… vì muốn nhìn xem ngươi đến tột cùng có quan tâm ta không mà thôi… Bằng thân thủ của ta, hắn làm sao có thể chế được ta. Hơn nữa ta ở đó có rất nhiều bằng hữu…”

“Kỳ Kỳ.”

Làm gì cắt ngang của ta lời nói? Ta không vui nhìn hắn.

Hắn nhẹ tay vuốt vuốt tọc của ta. Nét mặt của hắn có vẻ nhu hòa ấm áp: “Ba ba đã biết. Hai năm qua là ba ba thực xin lỗi ngươi, ba ba nhất định sẽ đền bù.”

Ah, hắn rốt cuộc hiểu rõ, thật sự quá tốt. Biết sai có thể thay đổi, thiện lớn lao yên! Ta

tạm thời tha thứ hắn là tốt rồi.

“Mau dậy đi, ba ba tiễn ngươi.”

“Ân!”

“Cám ơn trời đất! Lớp trưởng, ngươi rốt cuộc đã tới!”

Nhìn Trương Hiểu Sách một phen nước mắt nước mũi từ trong phòng học lao ra, ta khó hiểu nhìn đồng hồ: “Mới 6 h50, ta không có tới muộn a.”

“Ôi! Không phải vấn đề này! Là cái kia…”

“Kỳ Kỳ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ”

Một bóng đen dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng hướng ta đánh tới, ta tránh né không kịp, bị bóng đen ngạnh đẩy ngã xuống đất.

U-a..aaa ~~~~ nặng nề ~~~~~

“Kỳ Kỳ ~~~~~ ngươi như thế nào giờ này mới đến ~~~~~ ”

“Tiểu… Bé heo, ngươi có thể… hay không đứng lên?” Móa, bị nàng đẩy chúi xuống như vậy, điểm tâm cũng muốn phun ra. Mẹ

~~~~~~~ bé heo ngu ngốc muốn mưu sát ta à!

“Úc!” Bé heo hai mắt đẫm lệ từ trên người ta đứng lên, ta rốt cục nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi vội vả như vậy tìm ta có chuyện gì à?”

“Thủy Thủy! Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~~~~ ta muốn Thủy Thủy của ngươi ~~~~~~~~~~~~~ ”

Lại là Thủy Thủy? Ta hiếu kỳ, nàng rốt cuộc muốn mượn Thủy Thủy làm gì?

“Thủy Thủy gần đây đang làm khách ở nhà của Thân Thân, ngươi tìm nó làm gì?” Thân Thân là tiểu nam hài bên cạnh nhà của ta, lớn lên đáng yêu vô cùng, nói chuyện rất ngọt, mỗi lần ta đều bị hắn dụ dỗ thật lâu, sau đó trong lúc vô tình sẽ đáp ứng bất luận yêu cầu nào hắn đưa ra.

Ví dụ như có một lần hắn muốn ta hôn hắn một cái, nói miệng của ta lớn lên giống táo đỏ, Hương Hương ngọt ngào, bộ dạng rất ngon miệng, hôn một cái nhất định rất tốt, chết sống cũng muốn ta hôn. Tiểu gia hỏa khi đó vừa uống xong sữa bò, miệng đầy mùi sữa, mà ta rất ghét sữa, làm ta buồn bực vài ngày.

“Thủy Thủy

là cái gì ngươi có biết không?” Nàng xem bộ dáng của ta giống như là người địa cầu nhìn

người ngoài hành tinh, khiến ta rất khó chịu.

“Nói nhảm! Không phải là một con mèo sao! Uy! Chỗ ngồi của ta, ngươi mau đứng lên!”

Nàng thực sự xem ta như người ngoài hành tinh, không nghe lời của ta vẫn là chơi xấu ngồi mãi không đi. Không có biện pháp, ta phải ngồi phía trước nàng.

“Mèo dùng để làm gì ngươi có biết không.”

“Đùa!” Ta không cần nghĩ ngợi mở miệng.

“Không nên không nên! Mê muội mất cả ý chí! Ngươi không thể chơi Thủy Thủy!” hai cánh tay nàng dao động, ta xem tới hoa mắt: “Bản năng của mèo là bắt chuột! Bắt chuột a!”

Mèo bắt chuột? Chưa từng nghe nói qua…

Từng nhìn thấy Thủy Thủy bắt Hồ Điệp bắt con giun bắt cá vàng, chưa thấy qua nó bắt con chuột!

“Không cần bày ra biểu lộ ngu ngốc như vậy Thủy Thủy Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~ ta muốn Thủy Thủy ~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ”

Thật sự chịu không được ma âm xuyên não này, ta lập tức giơ cờ đầu hàng: “Đi đi, cho ngươi mượn cho ngươi mượn!…(!!!), ngươi muốn nó bắt con chuột làm gì?”

“Hắc hắc.” Nàng tặc tặc cười cười: “Dọa người!”

“Dọa ai à?”

“Một cái người ngu ngốc hơn ngươi!”

“=_=||| Thủy Thủy không cho mượn, ngươi đi đi, nhanh đi học.”

“Ah ~~~~~~~~~~~~ không thể như vậy Long ca ~~~~~~~~~~~~~~~~ cho ta mượn~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ cho ta mượn

~~~~~~~~~~~~~~~~~ cho ta mượn~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ cho ta mượn ~~~~~~~~~~~~~ cho ta mượn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ”

Chóng mặt ~~~ đổ mồ hôi ~~~~ rốt cuộc là ai dạy nàng chiêu công phu làm nũng này? Ai, không cần phải nói cũng biết, nhất định là A Hun!

” Thủy Thủy Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~ Thủy Thủy ~~~~~~~~~~~~ ”

“Đi đi! Cho ngươi mượn cho ngươi mượn ~~~~~~ ”

“Oa ah ~~~~ ta biết Kỳ Kỳ là tốt nhất rồi!!” Xem nàng cười còn giống đứa bé, ta cũng bị lây, vốn là tâm tình vui vẻ thì càng thêm vui vẻ!

“Vậy cứ như thế ah! Xế chiều hôm nay ta cùng ngươi về lấy ~~~ bye bye ~~ ”

“Chờ một chút!”

“Ân? Còn có chuyện gì?” Nàng khó hiểu quay đầu lại.

“Thuận tiện mang theo đám người kia đi, cám ơn!” Ta chỉ chỉ cửa phòng học cùng cửa sổ thấy những khuôn mặt đang nhìn nàng chảy nước miếng.

Người này đi, người kia lại tới.

Vừa mới đem bé heo đuổi đi, cái loa phát thanh tiếp theo là hiệu trưởng.

Bất đắc dĩ ta phải đứng trong phòng hiệu trưởng nhìn nam nhân đang cười xấu xa.

“Kỳ Kỳ ~~ ”

“Hiệu trưởng tiên sinh, bây giờ là thời gian lên lớp.”

“Ha ha ~~ không nên hiểu lầm, ta là gọi ngươi lên lấy túi sách.” Hắn ân tình mà đem túi sách đưa tới trước mặt của ta.

“Không cần, cha ta nói bỏ đi.”

“Nhưng mà

sách giáo khoa bên trong..”

“Hắn giúp ta mua mới.”

“Bài tập của ngươi…”

“Ta về nhà không mang theo bài tập.” trong trường học đã làm xong.

Hắn cười khổ thu tay lại, dựa lưng vào ghế xoay, “Ngươi đây là đang cự tuyệt ta sao?”

“Lão sư, ta đã cấp ba rồi. Chuẩn bị thi Đại học. Thỉnh ngươi không cần ở thời điểm trọng yếu này đối với học sinh chúng ta cung cấp áp lực tâm lý.” Dù sao ta cùng phụ thân đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi, máy nghe trộm cũng đã trả lại cho hắn. Ta cũng sẽ không lại miễn cưỡng mình làm chuyện không thích

Ha ha ~~~~ trong lòng ta phụ thân lớn nhất!

“Ta hiểu được, Kỳ Kỳ, ta sẽ chờ ngươi. Chờ ngươi thi xong kỳ thi Đại Học, ta lại đến truy ngươi.”

… … … … … … …

“Lão sư, ta là người địa cầu, ngươi có phải hay không?”

“Ách?”

“Ta là người Trung Quốc, ngươi có phải hay không?”

“Ân?”

“Ta là người Hồng Kông, ngươi có phải hay không?”

“Kỳ Kỳ?”

“Đúng không? Lời nói của ta ngươi nghe cũng hiểu mà? Hay căn bản ngươi vốn không hiểu lời của ta? Ngươi không phải dạy ngữ văn sao? Ngay cả lời nói ý tứ dễ hiểu như vậy ngươi cũng không hiểu?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn dần dần vặn vẹo, ta không thèm để ý tiếp tục nói: “OK, ta sẽ giải thích một lần cho hiệu trưởng tiên sinh hiểu. Ta, Long kỳ, là một nam nhân. Mà hiệu trưởng, Tưởng tiên sinh, cũng là nam. Mà ta là nam nhân bình thường, cho nên tuyệt đối sẽ không tiếp nhận ngươi. OK? Ah! Tan học rồi, ta phải đi, sau là tiết toán……(!!!), hiệu trưởng hẹn gặp lại!”

“Kỳ Kỳ! Ta sẽ không buông tha cho ngươi!” Nháy mắt cửa đóng lại, bên trong truyền ra những lời này khiến ta nhịn không được liếc mắt.

Nguyên lai hiệu trưởng vĩ đại của chúng ta là loại người đầu óc khoai lang!