Chương 2: Thời gian đảo ngược!
“Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy, mau tỉnh lại!”. Giọng trẻ con mềm mại không ngừng vang lên bên tai, Dung Nhụy Tâm mơ hồ khôi phục ý thức, chậm rãi hé mắt, trước mặt là một cậu nhóc cực kỳ anh tuấn, vừa mũm mĩm lại trắng trẻo.
“Cháu là ai?”, khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, Dung Nhụy Tâm không khỏi thầm than, sao trên đời lại có một cậu nhóc đáng yêu trong sáng đến như vậy.
Đôi mắt to tròn trong trẻo như hai quả nho của Dung Tiểu Phong tỏ vẻ mê mang nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, tựa như một quý ông tao nhã vươn bàn tay nhỏ bé ra nói với người đang nằm trên sàn nhà: “Mẹ, con là con trai mẹ mà, đừng nằm trên đất nữa, mau mau đứng lên nào!”.
“Con trai?”. Đại não của Dung Nhụy Tâm bị hai chữ này làm cho mờ mịt, chẳng qua cô chỉ thay bóng điện trong nhà sang loại tiết kiệm năng lượng, không cẩn thận ngã từ trên thang xuống thôi mà. Sao đột nhiên từ đâu lại nhảy ra một đứa con trai? Sờ sờ vào cái gáy vẫn còn đang ê ẩm, cô vội vàng đứng lên.
Nhìn khung cảnh hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, Dung Nhụy Tâm lại ngây ngẩn cả người, nơi này đâu phải là nhà cô, tuy rằng chỗ ở đó cũng không tính quá kém, nhưng so với ngôi nhà này thì bản thân phải cố gắng không ngừng có khi đến gần mười năm sau mới hưởng thụ được cuộc sống như thế.
Nhà của cô nằm ở hướng Tây, mà trước mắt lại là Bắc, rèm cửa sổ có hoa li ti màu tím chứ tuyệt đối không phải màu hồng nhạt như hiện tại. Hơn nữa tất cả mọi đồ đạc trong nhà đều là gỗ lim, không phải sô pha bằng da nhập khẩu, ti vi cảm ứng LCD 37 inch của Philip mà cô vừa mới mua đã được thay thế chiếc 47 inch vô cùng phổ biến.
Không giống, hoàn toàn không giống nhau, sau khi đánh giá một lượt từ trong ra ngoài, Dung Nhụy Tâm thấy thật bối rối, sao lại thế này, cô đã đi lạc vàochỗ nào? Đây là nhà của ai?
“Mẹ, không phải đầu mẹ bị thương đấy chứ?”. Dung Tiểu Phong ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng lên hoi, mẹ cậu bình thường vốn vẫn hoạt bát sáng sủa không hiểu sao bỗng dưng lại trở nên ngu nga ngu ngơ thế này.
Sau vài phút kinh hoảng, Dung Nhụy Tâm rất nhanh bình tĩnh lại, hiện tại cần phải xác minh rõ ràng vì sao bản thân lại xuất hiện ở đây, cả tiểu thiên sứ trước mắt cứ gọi cô là mẹ này nữa. Đừng nói kết hôn sinh con, ngay cả tấm màng kia còn chưa bị ai phá, làm sao có thể có con được!
“Con trai, hiện tại đầu mẹ hơi choáng váng một chút, có nhiều chuyện không nhớ rõ, con có thể kể lại cho mẹ nghe hay không?”. Ngồi xuống ghế, Dung Nhụy Tâm ôm cậu nhóc mập mạp lên đùi mình, hương sữa nhàn nhạt xông vào mũi rất dễ chịu, trái tim lạnh lùng cũng bất giác mềm xuống, không muốn buông thân hình nhỏ nhắn ấm áp kia ra nữa.
Hai mẹ con ôm nhau ngồi ở trên sô pha, bất chợt bàn tay mũm mĩm ấm áp vươn tới đặt lên trên trán cô, Dung Nhụy Tâm cảm động liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, không nghĩ tới cậu nhóc còn nhỏ mà đã biết quan tâm đến người khác như thế, có người nhà thật tốt.
“Mẹ, trán mẹ hơi lạnh, có phải là vì vừa rồi bị ngã hỏng rồi, mau gọi điện thoại cho bác chở mẹ đi bệnh viện khám bệnh!”. Vừa dút lời cậu bé nhanh chóng tụt xuống dưới, nhấc điện thoại lên định ấn số.
Thấy thế cô liền vội vàng đoạt lấy điện thoại trong tay cậu bé, rồi nhanh chóng ấn nút tắt. Bây giờ bản thân cô còn chưa rõ ràng mọi chuyện, bảo người khác đến đây không phải làm trò cười sao. Dung Nhụy Tâm chợt mỉm cười, bế cậu nhóc đến trước mặt mình, thổi mạnh vào cái mũi nhỏ đáng yêu của Dung Tiểu Phong, khẽ nói: “Con trai, mẹ không sao cả, chỉ hơi không nhớ rõ một số việc thôi, con nói cho mẹ là được rồi, mẹ cũng không thích gặp bác sĩ đâu!”.
“Mẹ, mẹ cũng là bác sĩ cơ mà, tuy không chính thức đi làm, nhưng mỗi ngày đều đến viện phúc lợi xem bệnh cho các bạn nhỏ, thế mà cũng sợ gặp bác sĩ sao?!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Tiểu Phong tràn đầy lo lắng, ánh mắt toát lên vẻ hồ nghi không ngừng đánh giá thần sắc kỳ lạ của mẹ mình, cậu vẫn cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp.
“Đúng vậy, cũng bởi vì mẹ là bác sĩ, cho nên mới không thích khámbệnh. Bản thân có vấn đề gì chẳng phải mẹ là người biết rõ nhất sao?”.
Một lớn một nhỏ ngồi ở trên sô pha, nụ cười cứng ngắc trên mặt Dung Nhụy Tâm sắp không duy trì nổi nữa. Hóa ra mẹ của cậu nhóc này cũng là bác sĩ, thế nhưng lại đến làm từ thiện ở viện phúc lợi viện. Còn bản thân cô rõ ràng lại là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện nhân dân, rốt cuộc là có sai sót gì ở đây chứ, ông trời ơi, ngài đùa cũng hơi quá trớn rồi.
“Được rồi, Tiểu Phong tin đầu mẹ không bị ngã, có điều mẹ muốn nghe cái gì?”. Dung Tiểu Phong tụt xuống bắt đầu chơi đùa với súng lục của mình, sau đó lại phá bỏ cây súng vừa lắp, bởi vì cậu út của cậu đã từng nói, đàn ông không chơi súng sẽ không xứng là nam tử hán.
Ngã đến phát ngốc sao? Cô im lặng ngồi đó cong cong khóe miệng, mắt liếc đến cái thang đang chổng chơ giữa nhà, lại ngẩng đầu nhìn đèn tiết kiệm năng lượng trên trần nhà. Dung Nhụy Tâm bỗng dưng xúc động muốn đứng lên hò hét, chẳng lẽ trong lúc thay đèn hai người họ đồng thời ngã chết, sau đó ông trời lại nhàm chán đổi linh hồn của hai người với nhau?
Tình tiết cũng không khỏi quá mức cẩu huyết rồi, chuyện xuyên qua này chỉ lưu hành ở hai mươi ba năm về trước mà thôi, như thế nào chính mình lại hân hạnh đến góp vui thế này?
“Tiểu Phong ngoan, mau tới nói cho mẹ về mọi người trong nhà chúng ta, xem có những ai? Tên gọi là gì?”
Tính đi tính lại thì đương nhiên phải bắt đầu từ người trong nhà rồi. Dung Nhụy Tâm ôm bảo bối nhỏ trong lòng, cúi xuống khẽ lấy lòng hỏi, tầm mắt lại đυ.ng trúng khẩu súng trong tay cậu bé, đây không phải súng lục đời 92 của Trung Quốc sao? Có thể nói là đứng đầu trong các loại súng lục, cũng là một trong mười cây súng nổi danh trên toàn thế giới, thế nhưng... thế nhưng lại trở thành đồ chơi của cậu nhóc này? Đây... đây rốt cuộc là gia đình thế nào chứ?.
“Con trai, hiện tại là năm bao nhiêu?”
“Mẹ, hiện tại là năm 2006!”. Tiểu Phong đang cắm cúi nghiên cứu bắt tay vào tháo băng đạn ra, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại một câu.
Oanh!’, đúng là sấm nổ giữa trời quang, Dung Nhụy Tâm nhất thời mắt chữ O mồm chữ A, rồi lặp lại:“Hiện tại là năm 2006!”.
Những ba mươi năm, bản thân cô thế mà lại quay ngược về thời gian lúc mình còn chưa có mắt trên đời. Ông trời ơi, đại gia ngài cũng thật thích diễn xiếc mà!