Chương 7

Núi Bạch Trạch, sương mù lượn lờ.

Một bên là băng thiên tuyết địa*, một bên núi non xanh ngát trăm hoa đua nở, khắp đồi núi là dạt dào sinh khí sắc màu rực rỡ, ba ngàn dặm thác nước bắn tung tóe, cảnh tượng thiên nhiên thiên hùng vĩ, tiếng chim lanh lảnh vang khắp nơi.

(*)Băng thiên tuyết địa: Đất trời đều là băng tuyết, chỉ những nơi lạnh lẽo âm u

Tần Tuần hít một hơi sâu.

Hắn leo xuống khỏi bạch hạc, trong tay cầm lá bùa dùng một lần đã tiêu hao quá mức sinh mệnh lực, biến thành một đống tro tàn màu đen.

Hắn trịnh trọng hỏi lão giả: “Ta đã tới, làm thế nào thuần phục khổng tước của Vũ tộc?”

Hắn không nói qua thần thức, mà trực tiếp thốt lên câu hỏi, lão giả sắc mặt nghiêm trọng: “Ngươi đã quên nơi này là Vũ tộc sao?”

Tần Tuần sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện, phía trước có một mảnh hồ, trên mặt hồ làn sương mù mịt lượn lờ, vừa lúc có một con bạch hạc, dáng vẻ thích thú uống nước, hình như ánh mắt nó chăm chú nhìn về hướng bọn họ. Ngoài ra trên cây có vài con chim màu sắc rực rỡ, móng vuốt nhỏ của chúng quắc vào cành khô, ghé vào nhau ríu rít.

Chẳng lẽ…… Sắc mặt hắn thay đổi.

Quả nhiên, khi bọn hắn đến gần, con bạch hạc khi bay tới chỗ bọn họ, phát ra ngôn ngữ loài người: “Đây là thánh địa của Vũ tộc, người không liên quan cấm đi vào, nhanh chóng rời đi!”

Lời nói đầy cảnh cáo, giọng điệu cực kỳ sắc bén.

Dừa vào thần thức có thể suy đoán ra, con bạch hạc này tu vi Trúc Cơ kỳ, không ở dưới hắn.

Tần Tuần cả người ngây ngẩn , trái tim đập thình thịch, hắn dùng ánh mắt thưởng thức quét từ đầu đến chân con bạch hạc.

Hắn chưa động đến lá bùa dùng một lần, đã gặp được bạch hạc tiên cầm chân chính đang ngao du trong núi rừng, người tu tiên ngự kiếm phi hành là chuyện bình thường, nhưng ai không muốn có được một con tọa kỵ pháp lực cao cường?

Thấy người này nửa ngày không có phản ứng, bạch hạc nổi giận, sau khi đáp xuống đất, một giây sau nó biến thành một thiếu niên thanh tú, mặt lạnh lẽo như băng, “Ngươi không nghe lời ta nói sao? Chớ quấy rầy sự thanh tịch của Bạch Trạch, nhanh rời đi!”

Thiếu niên gầm lên một tiếng, truyền khắp nơi, không chờ Tần Tuần phản ứng lại, bốn phía núi rừng rậm rạp bị chim tước xinh đẹp vây kín, từng con đều dùng đôi mắt nhỏ - to bằng hạt đậu nành - chăm chú nhìn Tần Tuần, sau đó lần lượt hóa thành hình người hiện ra một đám nữ tu với khuôn mặt yêu kiều mỹ lệ, thuần khiết ngây thơ.

Chim chóc Vũ tộc xinh đẹp đều dùng vẻ mặt phẫn nộ chăm chú nhìn hắn, như thế nếu hắn không rời đi sẽ xông lên đánh một trận.

“Ta làTần Tuấn, đệ tử nội môn Quy Nguyên Tông, ta không có ác ý, ta chỉ đến bái phỏng……” Tần Tuần chắp tay, ngữ khí chân thành tha thiết bày tỏ ý đồ đến, sau đó lập tức quên mất nên nói như thế nào.

Lão giả trong ngọc bội chỉ điểm nói: “Ngươi có thể nói cho bọn họ, tương lai Vũ tộc sẽ nghênh đón mối họa diệt tộc, Bùi Huyền đã theo dõi bọn họ, ngươi tới cầu kiến thủ lĩnh Vũ tộc, là muốn dốc túi tương trợ bọn họ tránh họa.”

Thần điểu một lòng một dạ không thay đổi, nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, nếu như có thể thuần phục, đại công tử Yêu tộc cũng không đến mức tuẫn tình mà chết trong chiến trường tương lai. Vũ tộc sẽ cảm tạ bọn họ ra tay tương trợ.

(*) Một đời,một kiếp,một đôi người

Tần Tuần nói lại một lần.