Chương 4

Đôi mắt kia đen nhánh giống như hồ sâu, nhìn như không một tia gợn sóng, trên thực tế, Bùi Huyền chỉ là ở trước mặt đứa nhỏ, đem âm lãnh chết chóc thuộc về ma tu âm áp chế xuống chỗ sâu nhất, chỉ thể hiện trời quang trăng sáng, một mặt cô tịch cao hoa.

Đường Hi thiếu chút nữa quên mất, trước kia thượng cổ tiên đoán, Bùi Huyền cũng là một tiên quân trời quang trăng sáng, “Thần tư cao hoa, tuấn mỹ vô trù*", hình dung đó là trước khi hắn đọa ma.

*Thần tư cao hoa, tuấn mỹ vô trù: Không chỉ dung mạo tuấn tú mà phong thái tao nhã

……

Mùa đông đã gần kết thúc, Diệp Thanh còn chưa nắm giữ “Thuật chống lạnh ”.

Cậu ngồi trong tiểu viện tử* nhà mình, bắt đầu kiểm kê tài sản sau khi cậu xuyên qua, trước khi xuyên qua ngôi nhà cậu sống là căn biệt thự đơn lập, ở chỗ này cũng là đơn lập, từng nhà trong thôn Diệp gia đều là đơn lập, điểm này miễn cưỡng giống nhau.

*viện tử: sân

Trước khi xuyên qua trong nhà cậu có một bể bơi cùng vườn hoa, hiện giờ cũng có một ao nhỏ cùng bụi tre vây quanh vài mẫu ruộng, cũng không kém cạnh là mấy.

Diệp Thanh là một người dễ thỏa mãn, là đứa nhỏ thích ứng trong mọi tình cảnh, trước khi cậu xuyên qua đã đọc một quyển tiểu thuyết là làm ruộng văn, vai chính nuôi gà nuôi heo trồng trọt, đuổi họ hàng cực phẩm, chân đá gian thương địa chủ, dẫn dắt toàn thôn làm giàu, cốt truyện không thiếu thăng trầm lúc lên lúc xuống, khiến cậu xúc động.

Thế nên lần này cậu xuyên qua cậu muốn làm ruộng, kết quả sau một tuổi cậu phát hiện đây là thế giới tiên hiệp…… Nhưng cũng không khác biệt mấy, tư chất cậu thật sự quá kém, tu tiên cũng không tới lượt cậu.

Người thường ở thế giới tiên hiệp làm gì? Hình như cũng là trồng trọt.

Tuy rằng cậu chưa phân biệt rõ lúa mì và lúa nước, nhưng chuyện trồng trọt ..... Là một người mang linh hồn và dòng máu Hoa Hạ, cậu sớm muộn gì cũng dựa vào đậu hủ, đan sọt tre, ao cá, dâu tằm... từ từ đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh tại thế giới tiên hiệp, nắm giữ kỹ thuật trồng trọt, người thường xuyên qua Tu chân giới không cần cảm thấy thua kém.

“Đệ đang làm gì?” Đường Hi bay bốn phía quanh cậu, ngữ khí nhàn nhạt. Một thuật chống lạnh sơ cấp, hắn dạy cả mùa đông cũng chưa lĩnh ngộ nổi, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng thất bại. Tiên phàm có khác, phàm nhân tuổi thọ có hạn, trừ phi Thiên Đạo bất công chiếu cố Diệp Thanh, nếu không đời này Diệp Thanh rất khó sống đến một trăm tuổi.