Vì không đành lòng chịu đói khổ, Ngu Kinh Hàn lập tức tấn chức luyện khí, mà nàng bị bốn tu sĩ Nguyên Anh tay cầm tay dạy dỗ, mới chuẩn bị dùng đan dược đánh sâu vào luyện khí, đây là chênh lệch căn cốt tư chất.
Đúng lúc này, thị nữ nói Tần Tuần tới, thiếu nữ trong lòng cả kinh, một tia thấp thỏm nổi lên gò má.
Phản ứng này, làm người nhìn đều thấy rõ.
Ngu Kinh Hàn nói: “Ta không so đo Ngu gia các ngươi mấy năm nay đối với ta khắt khe, ngươi đem ngọc bội trả lại cho ta, ta sẽ không dây dưa với ngươi, sẽ không trở ngại tiền đồ sau này của ngươi.”
Từ hôm nay trở đi, Ngu phủ đối với y bất nhân, còn thường xuyên vũ nhục mẹ đẻ y, y sớm cùng Ngu phủ *ân đoạn nghĩa tuyệt.
*ân đoạn nghĩa tuyệt: kết thúc mối quan hệ, không còn liên quan gì với nhau.
Ngu Phi Tuyết nhìn đôi mắt y, phát hiện ba ngày không thấy, thiếu niên đẹp lên rất nhiều, phát như lông quạ, mắt như sao lạnh, nhìn qua phong thần tuấn lãng, phảng phất giống như thần tiên.
Bên chỗ người thị nữ sớm đã ngây người.
Ánh mắt đối phương cũng trở nên thay đổi.
Trong mắt lửa giận thiêu đốt không còn là được ăn cả ngã về không, mà là bình tĩnh đạm mạc, phảng phất một mảnh hồ, bình thường kích không dậy nổi gợn sóng y.
Càng đối với Ngu chẳng có chút một nửa lưu luyến.
Thiếu nữ trong lòng có chút hụt hẫng.
Cũng chỉ có một chút.
Nàng sớm biết rằng, chính mình cùng Ngu Kinh Hàn sớm hay muộn sẽ từ hôn, bởi vì mấy năm trước, một vị quẻ sư tiếng tăm lừng lẫy Vân Châu Thành đã cho nàng một quẻ. Một câu phê mệnh làm sinh hoạt của nàng long trời lở đất, vốn dĩ tư chất của nàng Ngu phủ không hài lòng, rốt cuộc Ngu gia cũng không muốn tiểu thư.
Nhưng lần phê mệnh sau, nàng liền thành hòn ngọc quý trên tay Ngu gia, Ngu gia lấy vô số thiên tài địa bảo bồi dưỡng nàng.
Phê mệnh lưu loát, nói rằng Ngu Phi Tuyết là tiên nữ Cửu Trọng Thiên, thân phận địa vị cao quý không thể nói, nàng tương lai sẽ ở bên một nhân vật tuấn kiệt, cứu vớt thiên hạ thương sinh, ngăn tiên ma hỗn chiến, lập hạ bất hủ chiến công sự nghiệp to lớn.
Một câu phê mệnh nói ra, ai cũng không xứng với nàng.
Chỉ là nàng quật cường mà cho rằng, chính mình muốn từ hôn, biểu ca hẳn là biển hiện đến quá bình đạm rồi, cụ thể hẳn là thế nào, nàng cũng không thể nói nên lời.
Có lẽ nàng muốn gặp Ngu Kinh Hàn đến thất hồn lạc phách.
Thị nữ ở một bên vốn dĩ mắt xem mũi lỗ mũi khẩu, thu được tin tức sau nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Tiểu thư, bát hoàng tử muốn tới, bị hắn thấy không tốt.”
Những lời này làm cả người Ngu Phi Tuyết run lên.
Từ lần đầu tiên thấy băn khoăn, nàng sẽ biết, Tần Tuần nhất định là bặc tính trung kia có thể đỡ thiên hạ thương sinh người. Ở trước mặt Tần Tuần, trên đời này tất cả nam tu đều không đáng nhắc tới. Nàng cùng Tần Tuần là trừ xà yêu kết duyên, sau lại thấy một mặt, đã nhận định lẫn nhau.
Nàng quyết đoán nói: “Được, ngọc bội cho ngươi, từ đây chúng ta *nhất đao lưỡng đoạn. Ta nếu có tiền đồ cẩm tủ, cũng không hề có bất cứ quan hệ nào với ngươi.”
*nhất đao lưỡng đoạn: cắt đứt quan hệ (tương tự ân đoạn nghĩa tuyệt).
Nàng mang lên chiếc nón có rèm trắng tinh, che giấu hơn phân nửa nhan sắc, chuẩn bị đãi khách.
Ngu Kinh Hàn lấy được ngọc bội, lập tức xoay đi chạy lấy người.
Đứa trẻ nhân loại nắm nắm tay nói cho y, “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo” lời nói thế này thật tàn nhẫn, bởi vì cảm thấy quá hổ thẹn, y một câu cũng không nghĩ để đáp lại.
Tần Tuần được thị nữ dẫn đường, thản nhiên mà đi tới hậu viện.
Hắn đã sớm muốn gặp Ngu Phi Tuyết, hắn lễ phép đến thăm dò Ngu Phi Tuyết, có thể cho hắn mượn ngọc bội đánh giá hay không, thiếu nữ thanh lãnh cho hắn mượn.
Huyết ngọc kỳ lân vào tay, một cổ dòng nước ấm chảy khắp người, áp suất linh khí khổng lồ giữa ngọc bội, hắn ý thức được một cổ lực lượng cường đại băng đằng ở giữa mạch máu hắn, làm mười ngón của hắn phẫn trương khó có thể tự khống chế, cảm giác như thượng cổ lưu lại cùng huyết mạch đặc thù. Sâu bên trong ngọc bội còn có một tu sĩ Luyện Hư lưu lại rất nhiều hi thế trân bảo, chỉ là huyết mạch cùng tu vi của hắn, tạm thời không thể mở ra được bí cảnh chi môn.
Này quả nhiên là một cơ duyên.
Hắn cảm thụ vài giây, cảm xúc mênh mông.
Ngọc Bội lão giả: “Không sai, đây là một hồi tài nguyên Thiên Đạo, ngươi cầm lấy, sau có thể thức tỉnh huyết mạch kỳ lân đặc thù, tăng trưởng căn cốt tư chất thọ nguyên.”
Ngọc Bội lão giả càng nói, Tần Tuần càng động tâm, đáng tiếc hắn tạm thời không thể chiếm lấy, bởi vì hắn cùng Ngu Phi Tuyết hiện tại còn không có hứa hẹn, căng đến ch·ết cũng chỉ có thể tính là bằng hữu, ngọc bội này còn thuộc về Ngu gia.
Trừ phi hắn trở thành con rể Ngu gia, ưng thuận hứa hẹn, ngọc bội mới có thể rơi vào trong tay hắn.
Hôm nay hắn tới, chính là tới thề.
“Ta Tần Tuần đối thiên đạo thề, nguyện cùng tiểu thư Phi Tuyết của Ngu gia kết làm đạo lữ, từ đây *vĩnh kết đồng tâm, vô luận khỏe mạnh bệnh tật, vô luận nghịch cảnh thuận lữ, đều không rời không bỏ nàng…… Nếu làm trái lời thề này, ta nguyện gặp tâm ma quấn thân, thiên lôi đánh xuống, nhân thần cộng bỏ, trời tru đất diệt!”
*vĩnh kết đồng tâm: bên nhau trọn đời.
Hắn lấy ra “Đến xương chủy”, cắt ngón tay chính mình, tinh huyết nhỏ giọt lên hôn thư, hôn thư lập tức có sinh mệnh lực, chẳng có miếng gió nào mà tự bay lơ lửng giữa không trung.
“Ngươi trọng lời thề như vậy làm cái gì!” Lão giả Ngọc bội cũng không nghĩ tới, nhanh chóng bay ra từ ngọc bội, chỉ trích hắn với vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy bộ dạng của lão gia Ngu phủ cùng bốn vị tu sĩ Nguyên Anh cảm thấy mỹ mãn, Tần Tuần nói: “Lời thề không nặng, nếu đa mưu túc trí người sẽ không tin, ta cũng xác thật thích Ngu tiểu thư, sẽ không phụ nàng. Ngươi không phải nói hiện giờ Thiên Đạo suy vi, ta hướng Thiên Đạo nói lời thề, sẽ có hậu gì sao?”
Lão giả Ngọc Bội sắc mặt ngưng trọng, “Làm như thế này không sai, nhưng ngươi cũng không thể quá may mắn.”
Cái gì thiên lôi đánh xuống, trời tru đất diệt, cho dù Tần Tuần đối thiên đạo không có chút nào sợ hãi, nhưng loại này lời thề há mồm liền nói cũng quá……
Cùng lúc đó, một tiểu bảo bảo đang ở trên giường ngáy ngủ trưa, hai cái chân ngắn giao điệp, không biết tiếp thu cái gì, thân thể nhỏ bỗng nhiên rút gân một chút.
“Ta Tần Tuần đối thiên đạo thề, nguyện cùng Ngu gia tiểu thư Phi Tuyết kết làm đạo lữ, từ đây vô luận khỏe mạnh bệnh tật, vô luận nghịch cảnh thuận lữ, đều đối nàng không rời không bỏ…… Nếu làm trái lời thề này, ta…… Thiên lôi đánh xuống, nhân thần cộng bỏ, trời tru đất diệt!”
A? Vì cái gì cậu nằm mơ, mơ thấy hiện trường nhân gia cầu hôn?
Năm ba tuổi, đứa trẻ loài người tràn ngập hoang mang mà xoa đôi mắt, từ trên giường bò dậy.