Đầu mùa đông, rơi một trận tuyết lớn, dãy núi bên ngoài thành Vân Châu là một mảnh tuyết trắng xóa, lọt vào trong tầm mắt đều là cảnh tuyết trắng xoá.
Gió lạnh gào thét thổi qua, không khí lạnh lẽo tĩnh lặng không một tiếng động thấm vào da thịt cốt tủy, thổi vào cổ áo ngắn, lại xẹt qua mặt, như một con dao nhỏ.
Một đứa bé bọc trong áo lông chồn tuyết không địch lại công kích ma pháp này, cơ thể nhỏ bé run rẩy, dụi vào cổ phụ thân mình.
Làn da trẻ nhỏ non mịn, không chịu nổi cơn gió lạnh thổi qua, da dẻ đỏ ửng một mảnh.
Nhìn kỹ, đó là một bé trai ba bốn tuổi, ngũ quan thanh tú tinh xảo, có vài phần ngọc tuyết đáng yêu, đang ngồi trên khuỷu tay của nam nhân mặc trường bào, hai má phồng lên phúng phính, lông hồ ly quấn quanh cổ càng tô điểm cho khuôn mặt, có vẻ vừa trắng trẻo vừa mềm mại, giống như một quả cầu tuyết mềm mại tròn vo, nhút nhát sợ sệt chọc người yêu thích.
“Cha, thật lạnh nha, ôm ôm!” Âm thanh giống như mèo nhỏ nhu nhược đáng thương.
Nam nhân ôm đứa nhỏ, tóc đen áo lam, mặt mày lạnh thấu xương như tuyết đọng trên núi. Dưới chân ẩn chứa bóng đen huyết sắc (đỏ tươi), từ núi tuyết xa xa phản chiếu tia sáng màu xanh, chiếu vào khuôn mặt bóng ma, lộ ra một vẻ u ám rùng rợn.
Hắn không nói một lời mà ôm đứa nhỏ vào lòng.
Bóng đen huyết sắc kia, khi vừa chạm vào đứa nhỏ, biến thành ngọc thạch sáng bóng, dưới lớp da mỏng là năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhất cử nhất động cực kỳ giống con người.
Nhìn thấy một màn này, một bên tàn hồn trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, trong lòng dâng trào hoảng loạn, đồng thời không dám nhìn tiếp.
Một đạo âm thanh vang lên trong đầu Diệp Thanh: “Thanh Thanh, đệ cũng ba tuổi, đệ trời sinh thể hàn* mảnh mai, ta dạy cho đệ một chiêu thức chống lạnh, về sau mùa đông đệ đều không cần ỷ lại phụ thân nữa.”(*)Thể hàn là những người có vẻ ngoài hơi gầy, tính cách hướng nội, sợ lạnh, ít mồ hôi, rêu lưỡi trắng, sắc mặt cũng trắng.
Diệp Thanh nghe vậy, giọng nói mềm mại: “Chính là đệ muốn ôm cha cơ ~”Cậu trời sinh nhan khống*, từ kiếp trước đã thích ngắm nam thành nữ tú, còn thích thân mật với soái ca mỹ nữ.
(*)Nhan khống: yêu thích vẻ đẹp
Đúng vậy kiếp trước, thật ra Diệp Thanh là một người người xuyên việt, việc này phải kể từ ba năm trước. Ba năm trước, Diệp Thanh gặp tai nạn ô tô, lúc tỉnh lại phát hiện cậu đã chuyển thế đầu thai. Kim Đan ở khắp nơi, Trúc Cơ không bằng chó tiên hiệp trong thế giới này, cậu trở thành một đứa trẻ loài người vô cùng bình thường ở thôn Diệp gia thành Vân Châu, năng lực tu luyện của cậu kém cỏi, thể chất cũng rất bình thường, phụ thân hai người sống nương tựa lẫn nhau, thiếu chút nữa là cậu rơi vào con đường cô nhi.
Chuyện không bình thường chính là, người cha goá vợ của cậu có gương mặt khuynh thành, là nhan sắc tuyệt thế, mà cậu vừa sinh ra, bên người có một sợi tàn hồn bám theo.