Chương 7

Hiện tại giữa học sinh còn không có ganh đua so sánh thành gió, Lạc Thư Nhan cũng không thấy được trong nhà của mình có tiền. Trái lại cô còn cảm thấy ba ba già nhà mình thật không biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Cô mơ hồ biết, một tháng tiền lương của ba ba cũng gần một ngàn, tại Ninh Thành cũng coi là thu nhập cao, hầu như toàn bộ tiền lương của ông đều bỏ hết lên người cô, đi công tác một chuyến nào là mua váy nào là mua đồ ăn vặt, cô nói không muốn còn không được. Ngay cả bà lão lầu trên cũng lắc lắc đầu đánh giá ông, dáng dấp tốt, trình độ cao, lòng nhiệt tình, chỉ là không biết cách hưởng thụ sinh hoạt!

Cô hoài nghi, trong nhà cũng không có thứ như sổ tiết kiệm…

Nếu như không phải ba ba làm người trượng nghĩa, trên danh nghĩa còn có hai căn phòng ở, Lạc Thư Nhan còn phải lo lắng cho tương lai hai cha con bọn họ.

Trái lại Lạc Thiên Viễn có suy nghĩ một biện pháp, một tay nắm Lạc Thư Nhan, một tay nắm Thẩm Yến đi ra khỏi tiểu khu, lấy giọng điệu nói đùa nói: “Thư Nhan, mùa thu qua liền đến mùa đông, ba ba đang nghĩ, có nên mượn ít tiền mua một chiếc xe cũ không, ba đã hỏi qua, cũng không tính là quá đắt, con cảm thấy thế nào?”

Lạc Thư Nhan sợ ngây người.

Phải biết hiện tại cũng không phải ai cũng có xe con, nhưng đều là cấp bậc phú hào, tình huống nhà bọn họ thế nào chứ, thế mà muốn mượn tiền mua xe cũ???

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía ba ba, nghĩ thầm, đàn ông quả nhiên đều giống nhau, có bạn gái liền muốn mua xe, thật sự rất nhẹ nhàng!

Lạc Thiên Viễn không đợi con gái trả lời, lại hỏi Thẩm Yến, “Thẩm Yến, cháu cảm thấy thế nào?”

Thẩm Yến nghĩ nghĩ, gật đầu, “Rất tốt.”

Tránh cho Lạc Thư Nhan ở trên đường nhìn thấy xe con liền nhìn chằm chằm.

Tốt cái gì chứ!

Lạc Thư Nhan hung hăng lườm Thẩm Yến một chút, lại nhìn về phía ba ba, khuyên nhủ: “Ba ba một tháng tiền lương của ba ba mới được bao nhiêu, xe đắt như vậy, không phải loại mà gia đình như chúng ta có thể mua, mà hơn nữa nhà chúng ta cũng không cần xe, nhà cách trường học gần như thế, đi đường mười phút là đến, ba ba đến công ty có thể ngồi xe buýt, còn có thể đạp xe đạp!”

Có số tiền kia còn không bằng mua thêm một căn phòng ở.

Đương nhiên lời này cô không dám nói, dù sao học sinh tiểu học cho dù có hiểu chuyện, cũng sẽ không nói được như vậy, hiện tại mọi người đối với việc mua phòng ốc cũng không có chấp niệm gì, cũng không nhiều ý nghĩ lắm, đều cho rằng có chỗ ở là được, vì con trai con gái mà mua thêm một căn phòng là tư tưởng vượt quá mức quy định. Hiện tại trong nhà bọn họ có hai bộ phòng, còn không có tính phòng ở trên trấn, lại mua phòng ở hiển nhiên sẽ không thực tế, ba ba cũng sẽ không đồng ý.

Ninh Thành không thể so với thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, người người đều có tiền lương trình độ cao, người một tháng cầm gần một ngàn như Lạc Thiên Viễn, tại thành phố nhỏ này cũng không tính là nhiều.

Hiện tại một cân thịt lợn là ba tệ, gạo bảy đồng một cân. . . Thập niên 90 tình trạng của rất nhiều gia đình đã được cải thiện, ăn thịt cũng không phải việc gì hiếm lạ, có thể từ giá hàng hóa này cũng suy ra được tiền lương của Lạc Thiên Viễn, cha con Lạc gia trôi qua đầy đủ cũng không tệ, hơi tính toán một chút, mỗi tháng còn có thể tích không ít tiền đâu!