Đàn ông bình thường đều hiểu rõ đàn ông, cho dù con gái chỉ mới có sáu tuổi, nhưng có đôi khi Lạc Thiên Viễn nhớ tới tương lai con gái bị một tên nhóc thối nào đấy lừa gạt đi, vẫn rất oan ức.
Trên thế giới này đàn ông tốt ít đến đáng thương, ngay cả anh cũng không phải...
Lúc này Lạc Thiên Viễn cũng bắt đầu oán trách tạo hóa, vì sao lại không tạo nhiều đàn ông tuyệt thế một chút để cho con gái của anh chọn? Vì sao lại keo kiệt như vậy?
Lạc Thư Nhan nghe vậy hơi bối rối.
Cam đoan với ba ba như thế nào thì ba ba mới tin tưởng đây, trên thế giới này ai cũng có khả năng yêu sớm, ngay cả cô cũng không có khả năng...
Thẩm Yến nghe Lạc Thiên Viễn nói, cũng rất tán đồng gật đầu, “Chú Lạc nói không sai.”
Có chú Lạc làm cường lực giữ cửa ải, tin tưởng Lạc Thư Nhan sẽ không học hư.
Lạc Thư Nhan khóc không ra nước mắt:... Nhanh đừng nói nữa! Dừng cái đề tài này lại đi!
–
Hành trình một ngày một đêm, cuối cùng bọn họ cũng xuống xe hít thở không khí Bắc Kinh.
Nhà ga người đến người đi, Lạc Thiên Viễn một tay nắm Lạc Thư Nhan, một tay nắm Thẩm Yến đi ra khỏi nhà ga.
Anh vẫy một chiếc taxi lại đi đến khách sạn mà bạn đã sắp xếp trước đó, lúc này đã đến xế chiều, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến không cảm thấy rã rời, bước nhỏ đến khách sạn, sau khi tắm rửa một lần, liền bị Lạc Thiên Viễn mang theo đi đến phòng ăn của khách sạn.
Khách sạn này tráng lệ, con mắt của Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đều bận rộn nhìn, nhìn xung quanh, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Phòng ăn khách sạn lấy hình thức tiệc đứng làm chủ đạo, cũng có thể gọi món ăn, sau khi Lạc Thiên Viễn cùng bạn tốt ngồi xuống, liền để cho hai đứa nhỏ cầm đĩa đi lấy đồ ăn mà mình thích.
Bạn tốt của Lạc Thiên Viễn tên là Quách Duy Khang, hai người là bạn học thời đại học, Quách Duy Khang nhận được sự giúp đỡ của Lạc Thiên Viễn, bây giờ tại Bắc Kinh đã tự mình mở một công ty, làm ăn cũng không tệ, tính nết cùng cách xử sự làm người của hai người đều rất hợp, mấy năm qua vẫn luôn có qua lại.
Quách Duy Khang nhìn thấy bóng lưng Lạc Thư Nhan, thu tầm mắt lại, trêu chọc Lạc Thiên Viễn, “Mình vẫn còn là đàn ông độc thân, vậy mà con của cậu đã có thể chơi xì dầu rồi.”
Lạc Thiên Viễn bật cười, “Cậu là đàn ông độc thân hoàng kim.”
“Nói việc chính nói việc chính, vận khí của cậu không tệ, mình có người quen muốn xuất ngoại, thật sự cần tiền gấp, chuẩn bị lấy giá thấp đem bán một căn nhà nhỏ đi, mình đi xem, hoàn cảnh không tệ, nhưng có chút chuyện, cũng không biết về sau sẽ quy hoạch ra sao, trên dưới hai tầng, còn có vườn trên không, một lần giá tám mươi vạn, anh ta hai năm nay mới trang trí, đồ dùng trong nhà đều là nhập khẩu, trong tay mình không có nhiều tiền như vậy, không thì nhất định phải mua.”
Tám mươi vạn đối với cái niên đại này mà nói, thực tế được tính là rất nhiều.
Hiện tại ít phòng cao cấp, điều kiện vay cũng hà khắc, người khác nếu như muốn bán gấp, tự nhiên sẽ yêu cầu trả tiền một lần duy nhất.
Trong dự đoán của Lạc Thiên Viễn, tám mươi vạn mua hai căn, hiện tại vấn đề tới, mua một căn nhà hai tầng nhỏ tốt, hay là mua hai bộ phòng ở tốt?
“Cậu suy nghĩ thật kỹ, hai ngày này bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đi xem phòng.” Quách Duy Khang lại ý tứ cười không tốt, “Không dấu gì cậu, người quen này của mình nghe nói bạn mình muốn mua phòng, thế mà lại tới tìm mình nhiều lần, đầu năm nay phòng ở lớn đắt như thế cũng không dễ dàng để tuột mất, có thể mua được phòng này cũng còn hơn ở phòng mà người khác đã qua tay, cậu biết có không ít người kiêng kị mà.”