Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cha Ta Khởi Điểm Là Nam Chính

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu ta hẳn cũng mới tỉnh lại không bao lâu, trên mặt còn có dấu trúc in lên lúc ngủ.

“Mẹ mình làm nước đậu xanh.” Thẩm Yến nói như vậy.

Lạc Thư Nhan cảm thấy kinh ngạc, hôm nay xảy ra chuyện gì thế, thế mà Thẩm Yến lại gõ cửa gọi cô đến ăn sáng, đây là đãi ngộ chưa từng có từ trước tới nay.

Cô với cô Thẩm có quan hệ tốt, đương nhiên cũng thường xuyên qua lại với nhà sát vách.

Thẩm Yến đột nhiên nhiệt tình như vậy, là muốn làm gì?

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Lạc Thư Nhan tự nhận là đã get được mục đích Thẩm Yến đến, chắc không phải là tiền tiêu vặt không đủ cho nên cậu ta tới vay tiền chứ?

Hôm qua nghỉ giữa tiết mười phút, lúc cô đang nhảy dây, còn chứng kiến ông cụ non này đi ra, đứng cách đó không xa nhìn các bạn nam chơi bi.

Cậu ta hình như không có hứng thú với chơi bi mà?

Lạc Thư Nhan ồ một tiếng, “Ba mình ra ngoài mua bữa sáng rồi.”

Nói xong lời này, thấy Thẩm Yến vẫn không đi, biểu cảm một mặt muốn nói lại thôi, trong lòng Lạc Thư Nhan thở dài một hơi, trong nhà mua xe, cô cũng phải dùng tiết kiệm tiền tiêu vặt, đặt tại ngày hôm qua, đừng nói là mượn, cho dù cho cậu ta mua, cô cũng không chút do dự đồng ý, nhưng hôm nay, nhà trong vòng một đêm từ hộ gia đình ấm no biến thành nghèo rớt mùng tơi, sao cô có thể ra tay hào phóng như trước nữa?

Nhưng mà tên nhóc này lại mở miệng vay tiền, nói không chừng là lần đầu, cô cũng không muốn cự tuyệt.

“Vào đi.”

Lạc Thư Nhan đi vào trong phòng, Thẩm Yến chần chờ một chút cũng đi theo.

Quen biết Lạc Thư Nhan cũng đã hai năm, trước đó còn học chung nhà trẻ, giáo viên bố trí nhiệm vụ để bọn họ vẽ tranh, Lạc Thư Nhan liền vẽ hai căn phòng ở, lúc ấy cô còn lôi kéo cậu líu ríu nói không ngừng, nói tóm lại, cô rất thích hai bộ phòng ở này, bên trên tranh vẽ còn lấy tên cho phòng ở, một cái gọi Vượng Tài, một cái gọi Được phúc.

Hiện tại chú Lạc vì mua xe, đem Được Phúc bán đi, Lạc Thư Nhan nhất định sẽ rất đau lòng rất khó chịu rất tức giận.

Trẻ con ở tuổi này giống Lạc Thư Nhan có rất ít tiền tiêu vặt, Lạc Thiên Viễn đối với cô lại cực kỳ yêu thương, hầu như mỗi tuần lễ đều sẽ cho cô mười tệ, nhóm học sinh tiểu học thích nhất là túi đá với kẹo mua cũng chỉ mất một xu, mười tệ này đối với học sinh lớp một không thể nghi ngờ chính là một khoản tiền lớn, trừ cái đó ra, trên khay trà phòng khách có một để một rổ đồ, Lạc Thiên Viễn cũng thường xuyên đặt tiền lẻ bên trong, căn dặn Lạc Thư Nhan cần dùng tiền thì lấy.

Cho nên, dù đã thành hộ nghèo rớt mùng tơi, Lạc Thư Nhan vẫn có tiền để cho Thẩm Yến đi mua bi.

Không đợi Lạc Thư Nhan đi lấy tiền, Thẩm Yến liền đi theo đằng sau nói: “Xe của chú Lạc...”

Lạc Thư Nhan nghe lời này của cậu, xoay đầu lại, nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Phòng ở bây giờ của bọn mình, mình nghe mẹ nói muốn mua lại.” Thẩm Yến nói đến đây lại nhìn cô một chút, “Cha của cậu muốn bán nhà cửa.”

Lạc Thư Nhan đã biết chuyện này, đồng thời cũng chấp nhận, hiện tại nghe cậu nói như vậy, biểu hiện cũng không thay đổi, “Mình biết mà.”

Thẩm Yến cẩn thận quan sát biểu hiện của cô, lại hỏi: “Cậu không tức giận sao?”

Vấn đề này hỏi rất hay.

Lạc Thư Nhan tức giận sao? Đương nhiên là không tức giận.
« Chương TrướcChương Tiếp »