Chỉ là giá thị trường. . . Lạc Thiên Viễn bán ra ngoài, tuyệt đối có người muốn đoạt lấy.
Nhiều năm giáo dưỡng khắc trong tim, cô không quá muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhưng trong lòng lại vì đó mà thay đổi, trong lúc nhất thời cực kỳ mâu thuẫn.
“Cô suy nghĩ thật kỹ, tôi chủ yếu cũng vì nghĩ mua xe, trên tay không có nhiều tiền như vậy, sau khi bán phòng liền có thể mua xe rồi.”
Lạc Thiên Viễn cũng rất đau đầu. Rõ ràng anh là một phú ông, vì mua một chiếc xe cũ, còn phải làm đủ loại công phu với bên ngoài, làm cho tất cả mọi người đều cho là anh bán phòng mua xe. . .
Khó, quá khó khăn.
Ra về lúc hơn mười một giờ trưa, khi Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan một trước một sau về nhà, cơm trưa đã được Thẩm Thanh Nhược chuẩn bị kỹ càng.
Lạc Thư Nhan rửa tay ngồi trên bàn, nhìn thấy trong mâm có hai cái đùi gà vừa to vừa giòn vừa thơm, vui sướиɠ đến hai mắt mở to.
Cái này là thứ được bán bên ngoài, đặc biệt thơm, ăn cực kỳ ngon.
Thẩm Thanh Nhược luôn cảm thấy bên ngoài không quá vệ sinh, cũng sẽ không mua những thứ này cho bọn họ ăn, hôm nay sao vậy?
Kỳ thật sáng hôm nay Thẩm Thanh Nhược không có tâm tư gì đi làm, thời gian ca làm của cô lại khá linh hoạt, không có việc gì khoảng mười một giờ là tan làm, nếu như mọi ngày, cô đã sớm nghĩ kỹ cơm trưa làm món gì, nhưng hôm nay suy nghĩ một mực tung bay tại việc phòng ở, liền mua hai cái đùi gà to ở đầu đường, sau khi về nhà chỉ vội vàng làm mì lạnh, xem như cơm trưa.
Thấy hai đứa bé đều nhìn chằm chằm đùi gà cũng không nhúc nhích, nội tâm của cô áy náy, nhẹ giọng nói: “Hôm nay có chút việc, không chuẩn bị nhiều đồ ăn được, buổi chiều nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho các con.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Thư Nhan cầm lấy đùi gà to trong mâm bằng tốc độ nhanh như gió bão.
Sợ tốc độ chậm một chút sẽ hết, bên trong miệng còn có thịt, mồm miệng không nói rõ: “Ai nói không tốt, cháu rất thích!”
Quầy bán quà vặt trong trường bán đá bào cô còn có thể chống cự lại, đến nay đều không có đυ.ng, tuy Lạc Thiên Viễn mang cho cô bánh kẹo cùng bánh ngọt cô cũng thích, nhưng trên bản chất cô vẫn rất thích ăn thịt với đồ mặn, ví dụ như thịt dê nướng này, ví dụ như lạp xưởng hun khói rán này. . . Chỉ nghĩ thôi nước bọt đã bắt đầu bài tiết.
Thẩm Yến cười nhạo, lại không động đến đùi gà bên trong cái đĩa, cúi đầu ăn mì.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Nhược còn không có quyết định, dù sao da mặt của cô mỏng, không thích ham món lợi nhỏ, nhưng mà cô cũng tính qua tiền tiết kiệm của mình, vừa vặn phòng ở bớt hai mươi phần trăm cô có thể giao nổi hai phần tiền đặt cọc, do dự cái này, nếu như cô không muốn cái giá ưu đãi kia, vậy thì cô lại không có nhiều tiền như vậy, nếu như muốn giá ưu đãi, số tiền này liền vừa vặn. . . Cô vẫn còn đang đắm chìm trong phân vân, lúc này nhìn thấy con của mình, lập tức đặt ra quyết tâm, cái gọi là tôn nghiêm cùng ranh giới cuối cùng trước mặt con trai không đáng được nhắc tới, chỉ cần có thể cho con trai một ngôi nhà, một ngôi nhà thuộc về bọn họ, tiện nghi này cô sẽ cắn răng chiếm, về sau chắc chắn sẽ để tâm chăm sóc Lạc Thư Nhan hơn để báo đáp Lạc Thiên Viễn.
Lạc Thư Nhan cho dù có khẩu vị tốt, cũng là trẻ nhỏ, một cái đùi gà to vào bụng, ăn thêm chút mì lạnh nữa là đã không ăn được thêm, lại xem xét, trong mâm còn một cái đùi gà khác Thẩm Yến đυ.ng cũng không có đυ.ng, mà cậu ta ăn xong tô mì kia đã đứng dậy chuẩn bị đi nghỉ ngơi.