Chương 34: Uống sữa

Tô Bạch nhìn cậu: "Nhóc không muốn trở về sao?"

Hạ Địch suy nghĩ một chút, mất mát nói: "Mẹ sẽ sinh bệnh.”

Tô Bạch đưa tay xoa xoa tóc Hạ Địch "Tốt lắm, buổi chiều anh đi về với nhóc, đến lúc đó nói chuyện với người trong nhà nhóc xem sao."

Hạ Địch vui vẻ mở to hai mắt, nở một nụ cười thật tươi: “Vâng! Cảm ơn anh.”

Tô Bạch cũng cười cười "Mau ăn đi.”

Hạ Địch: "Dạ.”



Lúc Cố Hành Chu ôm Nhung Nhung đi ra, Tô Bạch cũng đã pha sữa xong.

Cố Hành Chu ôm Nhung Nhung ngồi xuống bên cạnh bàn, Tô Bạch thuận tay nhét sữa vào tay Cố Hành Chu.

“Anh đút đi.”

Cố Hành Chu giật mình, còn chưa mở miệng thì Nhung Nhung trong lòng anh đã có ý kiến: "Mún mommy cơ!”

Tô Bạch nhìn bé con, trêu chọc nói: "Nhung Nhung ngoan, để ba đút cho nhóc nha. Nhóc xem ba nhớ nhóc lắm rồi đó, nếu Nhung Nhung không cho ba đút thì ba sẽ rất là đau lòng ý.”

Cố Hành Chu: "...”

Cố Hành Chu nhìn Tô Bạch một cái.

Tô Bạch mang theo ý cười nhìn lại Cố Hành Chu - - không phải sao?

Cố Hành Chu lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

Nhung Nhung nháy mắt mấy cái, não nhỏ đang tiêu hóa lời nói của Tô Bạch, sau đó đã hiểu.

- Hây da, ba thật là nhõng nhẽo quá đi!

Nhưng không có cách nào khác, ai bảo con là một cục cưng hiểu chuyện chứ!

Nhung Nhung đặc biệt rộng lượng thỏa hiệp, nhưng vẫn đưa ra điều kiện - - Nhung Nhung duỗi chân ngắn ra chạm vào miệng mình "Mommy, chơm chơm nha!”

Mommy phải hôn con mới được.

“Muốn hôn sao? Được thôi.”

Tô Bạch nhìn thấy hành động của bé con là hiểu, y mỉm cười cúi người khom lưng hôn Nhung Nhung một cái.

Cố Hành Chu ôm Nhung Nhung, tại thời điểm Tô Bạch khom lưng lại không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chờ anh phản ứng kịp, thân thể Tô Bạch đã dán vào anh cúi xuống, tóc dài giống như tơ lụa từ đảo qua chóp mũi của anh, tản ra mùi hương giống như mùi cỏ cây dễ chịu mát lạnh.

Như là thảo nguyên rộng lớn dưới bầu trời xanh, lại như là rừng rậm tuyên cổ bốn mùa luân chuyển, lướt qua làn da của anh, khơi dậy rung động nguyên thủy nhất của cốt huyết, máu dâng trào hướng về phía trái tim, âm thanh tim đập kích động làm màng nhĩ rung chuyển đến phát đau, khiến cho đầu óc có chút choáng váng.

Tô Bạch hôn xong lại đứng thẳng dậy, sau đó tùy tiện vuốt mái tóc dài rơi lả tả hướng phía sau rồi nhìn Cố Hành Chu nói: "Tôi đi sửa sang lại giường nệm, anh đút cho nhóc ấy trước đi."

Cố Hành Chu không ngẩng đầu, chậm một giây mới đáp: "Được.”

Chờ nghe được tiếng bước chân Tô Bạch rời đi, thân thể cứng ngắc của Cố Hành Chu mới thả lỏng ra được một chút, sau đó anh cầm lấy bình sữa đặt vào trong ngực Nhung Nhung.

Nhung Nhung thuần thục dùng hai chân trước ôm lấy bình sữa, hai chân sau nâng bình sữa, vững vàng kẹp xuống.

Cố Hành Chu cúi đầu, tầm mắt không tập trung trên người Nhung Nhung mà rơi vào một khoảng hư không.

Nhịp tim còn đang rộn ràng, mùi thơm kia như là hoa anh túc khắc sâu vào trong đại não, anh không cách nào khống chế được mà không ngừng hồi tưởng...

Trong ngực Cố Hành Chu, Nhung Nhung bẹp dí đang ra sức hút hút, tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào chóp tai ba bé con - - là màu đỏ.

Nhung Nhung nhướng mày, phát hiện sự tình không đơn giản.

- Có điều chờ bé con uống xong sữa xong rồi nói sau, chụt chụt chụt...

Nhưng mà chờ Nhung Nhung uống sữa xong thì màu đỏ trên tai Cố Hành Chu đã rút đi, ánh mắt cũng một lần nữa tập trung trên người Nhung Nhung, hoàn toàn không nhìn ra có điểm gì khác thường.

Nhung Nhung ăn uống no đủ nằm úp sấp trong lòng Cố Hành Chu, bị vỗ nhẹ lưng ợ một cái, sau đó nghiêng đầu vẻ mặt nghi hoặc -- Miaaaaa, có phải ba đã quên cái gì không???

Tô Bạch mặc dù là thủy tổ, nhưng rất nhiều chuyện đều vui vẻ tự mình bắt tay làm, chuyện sắp xếp giường nệm không thành vấn đề.

Tô Bạch sửa sang lại giường của y và Hạ Địch xong thì Nhung Nhung cũng vừa ợ sữa xong.

Nhung Nhung nhìn thấy y đi tới, nhất thời vứt hết nghi hoặc nho nhỏ vừa rồi ra sau đầu, sau đó chia cái chân ngắn ngủn về về phía Tô Bạch "Mommy ưi~"

Tô Bạch cười đi qua, đứng ở vị trí cách Cố Hành Chu nửa mét, đưa tay xoa xuống cái đầu nhỏ của Nhung Nhung.

“Nhung Nhung ăn no chưa?”

Nhung Nhung ghé vào trên vai Cố Hành Chu, đầu lắc trái lắc phải theo Tô Bạch, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch.

“Vưng ạ!”