Chương 31: Cha già nhớ con

“Được rồi, chúng ta đi tản bộ một chút, sau đó trở về rửa mặt đi ngủ nha.”

Nhung Nhung: "Ưm!”

Thật ra Tô Bạch cũng có chút lo lắng, dù sao cũng là đứa trẻ chưa tới một tuổi, thích là một chuyện nhưng tập thành thói quen lại là một chuyện khác.

Tuy nhiên sự thật chứng minh là Tô Bạch lo lắng nhiều rồi.

Đêm nay, mấy chuyện mà Cố Hành Chu dặn dò như "Nửa đêm uống sữa" này kia chưa có cái này xảy ra cả. Ngoại trừ Nhung Nhung chẳng biết đã lăn từ trong ổ nhỏ của bé con sang gối đầu của Tô Bạch như thế nào, còn đè lên mái tóc dài của Tô Bạch như cái ổ mới thì có thể nói Nhung Nhung ngủ tương đối quy củ.

Tô Bạch buổi sáng tỉnh lại điều đầu tiên liếc mắt là thấy bên mặt có một nhúm màu hồng nhạt, khóe miệng y vô thức cong lên.

“Mộng du qua tới đây sao?”

Tô Bạch thấp giọng nói thầm một câu, sau đó hôn một cái lên Nhung Nhung đang nằm ngửa bụng, rồi lại cẩn thận rút mái tóc dài của mình từ dưới thân Nhung Nhung ra.

Nhung Nhung giống như cảm giác được "bảo tàng" mình đè lên đã không còn, bốn cái chân ngắn cũn vô ý thức bám trên gối đầu, muốn kéo bảo tàng về lãnh địa của mình một lần nữa.

Tô Bạch thấy thế vội vàng từ trong ổ nhỏ của Nhung Nhung lấy ra một con rồng búp bê cổ dài đặt tới bên cạnh Nhung Nhung.

Đây là một trong những con búp bê yêu thích của Nhung Nhung.

Quả nhiên, sau khi móng vuốt Nhung Nhung đυ.ng tới búp bê thì lập tức đặt chân ngắn lên ngăn chặn, những chân ngắn khác cũng yên tĩnh, một lần nữa an ổn ngủ.

Tô Bạch thấy thế cười cười, đưa tay đè xuống lông tơ nhỏ hồng của Nhung nhung, sau đó nhẹ giọng rời giường đi rửa mặt.

Hạ Địch cũng vẫn đang ngủ, miếng băng trên cổ tay đã lỏng ra, nhưng sương đen thoát ra đã ít hơn hôm qua, đây là dấu hiệu cho thấy tình trạng của cậu đã khá hơn.

Sau khi Tô Bạch tắm rửa xong, y định mua chút đồ ăn sáng trước khi đánh thức hai đứa nhỏ.

Nhưng điều khiến y ngạc nhiên là vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Hành Chu đứng ở ngoài, trên tay cầm bữa sáng nóng hổi.

Cố Hành Chu giơ tay lên, dường như đang muốn gõ cửa, song lại thấy Tô Bạch mở cửa thì liền sững sờ. Sau đó anh phản ứng lại, đặt tay muốn gõ cửa xuống rồi đưa bữa sáng sang.

"Trên đường tới đây tôi đã mua."

Tô Bạch cầm lấy nhìn xem, không phải bánh bao bột chiên mua ở quán ven đường, mà là cháo đóng hộp cùng thức ăn.

"Cám ơn."

Tô Bạch do dự một lát, ánh mắt rơi vào trên mặt Cố Hành Chu, vẫn không nhịn được hỏi: "Tối qua anh không ngủ được sao?"

Cố Hành Chu ánh mắt vẫn rất sắc bén, đồng phục cũng rất tỉ mỉ, nhưng trong mắt lại có rất nhiều tia máu - khó mà làm lơ được.

Cố Hành Chu nghe được lời này, môi mím chặt, sau đó trong mắt có chút oán hận nhìn Tô Bạch.

"Ừ, tối qua tôi mất ngủ."

Tô Bạch: "..."

Anh bị mất ngủ sao lại nhìn tôi như thế này????

Tô Bạch không biết vì sao Cố Hành Chu lại mất ngủ, nhưng một người đàn ông cao lớn tuấn tú mà mang vẻ mặt oán hận như vậy thì thật sự rất đáng thương.

Huống hồ gì người ta còn mang bữa sáng tới.

Vì thế Tô Bạch mở cửa, nghiêng đầu nhìn Cố Hành Chu: "Vào đi, mới bảy giờ, Nhung Nhung và Hạ Địch còn chưa tỉnh, anh có thể lên giường của tôi nằm nghỉ một lát."

Cố Hành Chu đi vào phòng, thấp giọng nói: "Không cần, tôi ngồi một lát. - Tôi mua cháo hải sản, cậu ăn đi nhân lúc còn nóng."

Tô Bạch nhìn thấy Cố Hành Chu đi thẳng đến bên cạnh Nhung Nhung bèn không để ý tới anh nữa.

"Được."

Cháo Cố Hành Chu mua thật sự không tồi, nguyên liệu dùng đều vô cùng cầu kỳ, chính là loại cháo từ bề ngoài viết "Có tiền".

Tô Bạch tùy tiện bưng một chén mở ra, ngồi xuống bàn bên cạnh ăn, vừa ăn nhìn Cố Hành Chu một cái.

Cố Hành Chu ngồi xuống cạnh giường y, ánh mắt chăm chú nhìn Nhung Nhung, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn.

- Thật là một người cha ngốc mà.

Tô Bạch ở trong lòng nở một nụ cười, cảm thấy Cố Hành Chu như vậy cũng rất thú vị.

Cố Hành Chu không biết Tô Bạch đang suy nghĩ cái gì, qua tận một đêm mới nhìn thấy Nhung Nhung lại, Cố Hành Chu cảm giác mình đã được cứu vớt.