Thường Sơn và Hồ Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được trong mắt đối phương một mẻ dưa mới ra lò.
Thường Sơn chớp mắt - - có biến, đội trưởng Cố chưa từng làm chuyện thiếu chuyên nghiệp như vậy!
Hồ Phương trợn trắng mắt - - nói nhảm, trọng điểm là bây giờ đội trưởng Cố có ý gì?
Vì anh Bạch mà anh đã phá lệ tiết lộ kế hoạch vụ án, điều này đại biểu cho chuyện gì?
Đương nhiên chỉ có một ý nghĩa!
Khụ!
Sau khi Thường Sơn và Hồ Phương trao đổi tầm mắt xong, hai người đạt được sự thống nhất về mặt tinh thần, vì thế một lần nữa gia nhập đội ngũ tám chuyện.
Thường Sơn tỏ ra lo lắng nói: “Cơ mà, nếu như giữ Hạ Địch lại, vậy cậu ấy ở đâu giờ?”
Hồ Phương ăn ý tiếp lời: "Đúng đó, ký túc xá ở trại huấn luyện thì chắc không thể ở lâu, ký túc xá công nhân viên chức hiện tại cũng không có phòng trống. À đúng rồi, sân nhà của đội trưởng Cố rất lớn, phòng trống cũng nhiều, không bằng để Hạ Địch ở chỗ anh đi.”
Cố Hành Chu bày ra vẻ mặt không hiểu, không rõ hai người này làm sao có thể nhảy vọt đến đề tài như vậy, chỉ là lắc đầu nói: "Cái này không cần gấp, đến lúc đó --"
“Nhưng có thể Hạ Địch không muốn.”
Hồ Phương vừa nghe Cố Hành Chu nói không cần thì lập tức cắt ngang, tiếp tục nói chuyện chuyển đề tài: "Hạ Địch bây giờ chỉ tin mỗi anh Bạch, nếu để cậu ấy một mình đến chỗ anh Cố ở, em đoán cậu ấy cũng không muốn. Cho nên, em cảm thấy anh Bạch có thể cùng Hạ Địch đến chỗ anh Cố ở, vừa hay còn có thể chăm sóc cho Nhung Nhung nữa.”
Nhung Nhung nằm ngửa bụng ngủ trên sofa, như là nghe được Hồ Phương gọi tên mình trong cơn mơ, bé con bỗng nhiên "Meo Meo" hai tiếng, chân ngắn bé tí còn khẽ rung rung.
Hồ Phương: "Nhìn kìa, Nhung Nhung cũng nói là được mà.”
Cố Hành Chu: "...”
Tô Bạch: "...”
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể hiểu rõ lời Hồ Phương và Thường Sơn đang nói là có ý gì.
Mặc dù chuyện này khá trùng hợp với kế hoạch mà Tô Bạch đã lập ra, nhưng Tô Bạch cảm thấy Cố Hành Chu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, mà nếu như bây giờ y tỏ ra thái độ quá tích cực thì rất có thể sẽ hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch.
Vì thế Tô Bạch phối hợp với Hồ Phương cùng bọn họ biểu diễn, muốn cự tuyệt còn nghênh đón nói: “Không tiện lắm đâu. Tôi là người không có hộ khẩu, hơn nữa còn là đối tượng cấp E , hẳn là không thể tùy ý ra ở bên ngoài. Hơn nữa như vậy sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho đội trưởng Cố.”
Cố Hành Chu nhìn thấy tầm mắt của Tô Bạch, anh giật giật môi, tựa như muốn nói cái gì, nhưng tự hỏi một giây sau lại đem lời định nói nuốt trở về.
Tô Bạch thấy Cố Hành Chu không nói gì mà không khỏi có chút thất vọng, nhưng Hồ Phương và Thường Sơn lại càng hiểu Cố Hành Chu - - có hi vọng!
Hồ Phương không ngừng cố gắng: "Đối tượng cấp E cũng không phải là bị tạm giam, chỉ cần có người giám sát đi cùng thì cũng có thể ra vào tự do - - đội trưởng Cố là đội trưởng tổ đặc vụ, anh mà làm người giám sát tạm thời thì quá đơn giản. Hơn nữa, Nhung Nhung thích anh Bạch như vậy, anh ấy và Hạ Địch cùng qua ở, đây không phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao. Đúng không đội trưởng Cố?”
Cố Hành Chu mím môi, cuối cùng lý trí chiến thắng được cảm giác kỳ quái bò tới bò lui trong lòng.
“Chuyện này để sau rồi hãy nói, hiện tại tất cả mọi chuyện đều là suy luận.”
Hồ Phương nhìn sắc mặt Cố Hành Chu, mọi chuyện đang chuyển biến tốt, giọng điệu cô giống như đùa giỡn trêu chọc: "Được được được, chỉ là thật đáng tiếc vì Nhung Nhung không thể ngủ với mẹ rồi.”
Tô Bạch buồn cười: "Nhung Nhung chỉ cần ngủ thì làm sao biết được những thứ này, hơn nữa nói không chừng ngày nào đó nhóc ấy sẽ không còn dính lấy tôi nữa.”
Hồ Phương cảm thấy không biết đến ngày hôm đó thì mình đã ở đâu rồi y.