Quả nhiên, Tô Bạch nói: "Bởi vì tôi cần mọi người giúp đỡ.”
Cố Hành Chu ra dấu "Mời nói".
Vì thế Tô Bạch nói hết mười mươi chuyện “quần áo không vừa người", "sắp sinh bệnh" và tình hình của Hạ Địch cho ba người Cố Hành Chu nghe.
Hồ Phương nghe xong mở to hai mắt: "Quần áo á, ý anh nói là da sao? Cho nên Hạ Địch là Họa Bì???”
Thường Sơn trừng mắt theo: "Thật hay giả vậy! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Họa Bì đó!”
Tô Bạch cũng bị nghiệp vụ dự trữ tri thức số lượng có hạn của bọn họ làm cho sợ ngây người: "Đương nhiên không phải, yêu quái cũng không phải tất cả đều có thể hóa thành hình người hoàn mỹ, cho nên có một ít yêu quái sẽ mặc mấy thứ quần áo như da người để ngụy trang thành người -- Mấy người chưa từng thấy vụ này ở cục quản lý yêu quái sao?"
Hồ Phương và Thường Sơn nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Thường Sơn: "Đã thấy, nhưng chưa từng thấy giống thật như Hạ Địch này vậy. Phần lớn đều trông như giấy dán ấy, còn có người trực tiếp mặc búp bê bơm hơi chạy ra ngoài.”
Hồ Phương: "...???”
Hồ Phương lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Thường Sơn: "Yêu quái mà chúng ta quản lý ở khu một kỳ lạ như vậy sao?"
Thường Sơn bày ra biểu cảm đã trải qua tang thương: "Càng kỳ lạ hơn là con búp bê kia còn trở nên nổi tiếng trên mạng, sau đó còn xuất hiện ra nhiều con búp bê cùng loại với cậu ta nữa kìa.”
Hồ Phương: "..”
Còn có thể như vậy luôn hả???
Cố Hành Chu nhìn bọn họ một cái, sau đó kéo câu chuyện về vấn đề chính: "Cậu muốn chúng tôi giúp gì?”
Tô Bạch không hiểu búp bê là cái gì, y thu hồi tầm mắt đáp: "Tôi muốn các người ít nhiều hiểu rõ một chút về tình huống hiện tại của Hạ Địch, cũng như đừng đưa cậu ấy trở về một cách đơn giản và thô bạo như vậy."
Cố Hành Chu hiểu: "Cậu cảm thấy cha mẹ Hạ Địch là đang ngược đãi cậu ấy?”
Tô Bạch lắc đầu: "Khó mà nói có ngược đãi hay không, nhưng cha mẹ cậu ấy đều biết thân phận thật của cậu ấy, cũng biết cách tìm quần áo cho cậu ấy mặc, nhưng lại không biết quần áo của cậu ấy không vừa người, không biết cậu ấy bị đau, cũng không biết trạng thái của cậu ấy đã chuyển biến xấu, chỉ là cứ nhất quyết không cho cậu ấy cởϊ qυầи áo ra."
“Vậy nên tôi có lý do hoài nghi, cha mẹ cậu ấy cũng không quan tâm cậu ấy, thậm chí bài xích huyết thống yêu quái của cậu ấy, họ cố gắng để cho cậu ấy ngụy trang thành nhân loại, cũng không muốn cho người khác biết thân phận thật của cậu ấy."
Thật ra ngay từ đầu Tô Bạch không hề nghi ngờ cha mẹ Hạ Địch -- Y không muốn tùy ý nghi ngờ sự ràng buộc ở giữa cha mẹ cùng con cái dù là bất kỳ khía cạnh nào đi chăng nữa.
Nhưng ngay lúc ăn cơm, y nghe được Thường Sơn nói đến "Thế giới bên ngoài", sau đó Tô Bạch nhớ lại ngay từ đầu Hạ Địch đã có dáng vẻ nơm nớp lo sợ, ngay tại thời điểm nghe được cha mẹ sẽ tới đón cậu có phản ứng khá bất thường nên mới có ý nghĩ hiện tại.
Điều này rất có thể.
Hồ Phương chống cằm, tiếp lời nói: “Lúc trước tôi ở khu ba bên kia, nơi đó bởi vì hoàn cảnh xấu và có thành phần tôn giáo, thái độ của người bên ngoài đối với yêu quái càng thêm ác liệt, cha mẹ gϊếŧ chết con cái yêu quái, con cái vứt bỏ cha mẹ yêu quái, còn nhiều chuyện xảy ra lắm luôn.”
Thường Sơn gật đầu: "Từ thời sụp đổ tới nay, yêu quái cùng nhân loại có mâu thuẫn rất lớn, những điều này không thể tránh được, hơn nữa pháp luật ở phương diện này cũng không hoàn toàn được toàn diện. Cho dù chúng ta hiểu rõ tình huống như vậy thì cũng chỉ có thể tiến hành giáo dục với cha mẹ cậu ấy kèm theo khuyên nhủ, những thứ khác cũng không làm được."
Tô Bạch hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui.
Cố Hành Chu nhìn biểu tình của Tô Bạch, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu -- không biết vì sao, nhưng bản năng của anh không thích Tô Bạch có dáng vẻ lo lắng trùng trùng như này.
Vì thế Cố Hành Chu dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Cũng không phải là không có biện pháp.”
Tô Bạch lập tức ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt sáng lên vài phần.
Ánh mắt Cố Hành Chu lóe lên, thắt lưng bất giác thẳng tắp hơn chút, anh nói: "Chúng tôi đã điều tra rồi, Hạ Địch không lưu lại ghi chép ở cửa ra vào khu sương mù đỏ nói rõ cậu ấy là cư dân nhập cư trái phép vào, mà là nhập cư trái phép từ khu sương đỏ, không chỉ có tính chất nghiêm trọng, hơn nữa còn có nhiều hoạt động không đơn giản, cục trưởng Đường đã lên tiếng muốn chú trọng điều tra chuyện này."
“Cho nên, nếu như đến lúc đó phát hiện cha mẹ của Hạ Địch thật sự đối xử với cậu ấy rất không tốt, chúng ta có thể lấy cớ hỗ trợ điều tra, để cho Hạ Địch ở lại lâu hơn một chút."
Cố Hành Chu nói xong, lại không quá thuần thục bổ sung: "Tuy rằng không thể giải quyết vấn đề này một cách triệt để, nhưng nhiều thời gian một chút cũng có thể có nhiều biện pháp hơn.”
Tô Bạch nháy mắt mấy cái, sau một lúc lâu hiểu được lời cuối cùng này của Cố Hành Chu là an ủi, mới đầu kinh ngạc ,sau đó trong lòng cũng ấm áp một chút.
Tô Bạch lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cảm ơn anh, đội trưởng Cố.”
Ngón tay Cố Hành Chu đặt trên đầu gối bất giác cong lên, nắm lấy đầu gối rồi thả lỏng.
“Là việc tôi nên làm.”
Nên làm gì?
Cục trưởng Đường biết anh đem mục tiêu điều tra còn chưa công khai nói với người ngoài, sợ không phải tức đến nỗi muốn phun ra ba cân máu à.