Thường Sơn thấy vậy có hơi ngượng ngùng, cười hai tiếng: “Dọa cậu rồi, xin lỗi xin lỗi, tay của cậu bị sao vậy? Tôi thấy có vài đường màu đen, không lẽ cậu trốn nhà đi xăm hả?”
Hạ Địch đặt bát xuống, giấu tay trái xuống dưới bàn, lắc đầu với Thường Sơn nói: “Không phải.”
Thường Sơn không có khả năng ứng phó với những đứa trẻ hướng nội như vậy, cười hai tiếng “Không phải là tốt” sau đó nhìn Hồ Phương—-Cô tự mình làm đi.
Hồ Phương lại không nhìn anh ta, mà nhìn chằm chằm tay Hạ Địch để dưới bàn suy tư.
Thường Sơn với Hồ Phương có sự ăn ý hơn nửa năm, hai người tương đối hiểu nhau, nhìn biểu tình Hồ Phương lúc này, Thường Sơn đã hiểu ý cô —-- Hạ Địch có vấn đề.
Thường Sơn chuyển mắt, nhìn về hướng Hạ Địch nói: “Hạ Địch, cậu...”
Nhưng Thường Sơn chưa nói hết đã bị Tô Bạch ngắt lời.
“Cậu ấy bị rách da chút thôi.”
Tô Bạch nhìn Thường Sơn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thật là có vấn đề.
Thường Sơn nhìn Tô Bạch gật gật đầu, thể hiện đã hiểu ý Tô Bạch “Tạm thời không đề cập tới”. Sau đó chuyển chủ đề thành món ăn trên bàn.
Mọi người ăn xong bữa trưa bụng đã căng tròn, đặc biệt là Nhung Nhung.
Nhung Nhung không di chuyển nổi, bé con nằm ỳ trong l*иg ngực Tô Bạch,, tiếp nhận mát xa được phục vụ bởi mommy, không tới hai phút là đã không mở nổi mắt.
Tô Bạch chờ Nhung Nhung ngủ say xong thì trả bé con cho Cố Hành Chu, sau đó đưa Hạ Địch đi nghỉ ngơi —--- Hạ Địch hiếm khi vui vẻ, giống như cục pin đã lâu không sử dụng, chỉ một buổi sáng chơi trò đuổi bắt đã khiến cậu cạn kiệt sức lực, từ lúc bước ra khỏi nhà ăn cậu đã ngáp ngắn ngáp dài.
Hạ Địch cũng không nhận ra khi nãy Thường Sơn và Hồ Phương đã nghi ngờ “vết thương” của cậu mà vẫn ngoan ngoãn theo Tô Bạch về ký túc xá, yên giấc ngủ dưới sự quan tâm của Tô Bạch.
Tô Bạch đợi cậu ngủ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa ký túc xá rồi đi thẳng tới văn phòng của Cố Hành Chu.
Quả nhiên, trong văn phòng ngoại trừ Nhung Nhung đang ngủ trên sofa, ba người còn lại đều đang đợi y.
Tô bạch bước vào, ngồi xuống ghế, nói thẳng vấn đề: “Hạ Địch là yêu quái.”
“Yêu quái?”
Ba người Cố Hành Chu đều rất ngạc nhiên, nhưng phản ứng của Thường Sơn và Hồ Phương rất lớn —- hai người họ đều tiếp xúc gần Hạ Địch, nhưng chẳng biết gì.
Tô Bạch có phần kinh ngạc ngoài ý muốn với bọn họ, y nói: "Tuy rằng tôi biết nhân loại bây giờ không có cách nào phân biệt được yêu quái và nhân loại, nhưng tôi cho rằng các người làm nghề này nhiều như vậy ít nhiều cũng sẽ phát hiện được tí gì chứ."
Hồ Phương nhún nhún vai: "Cái này đúng thật là không có cách nào luôn, hiện tại thật ra nhân loại không có biện pháp chắc chắn để phân biệt yêu quái hay nhân loại mà chỉ có thể dùng nguyện hỏa đến phân biệt được vài phần."
Cố Hành Chu tiếp lời hỏi Tô Bạch: "Sao cậu biết Hạ Địch là yêu quái?”
Tô Bạch: "Tôi vô tình phát hiện ra khi gặp cậu ấy ở tháp quan sát ngày ngày hôm qua, sau đó tôi có hỏi thì cậu ấy đã thừa nhận."
Cố Hành Chu: "Là yêu quái gì? Có nguy hiểm không?”
Cửu Châu phân loại yêu quái là theo loại hình dạng, theo thứ tự là "Thú", "Thực", "Quái vật" cùng với "Ma".
Tô Bạch suy nghĩ thân phận củ Hạ Địch, chần chừ nói: "Trước mắt theo tôi thấy là quái vật, có điều tình hình sức khỏe không tốt cho lắm. Còn về phần nguy hiểm -- nếu như anh nói thì cậu ấy có sức mạnh phá hủy, huyết thống của cậu ấy cũng không tệ, cậu ấy rất mạnh, nhưng hiện tại Hạ Địch không quá thuần thục trong việc sử dụng, cũng không có gì nguy hiểm."
Cố Hành Chu gật gật đầu, tạm thời bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: "Như vậy, cậu nói cho chúng tôi biết điều này để làm gì?"
Tuy rằng bọn họ nghi ngờ Hạ Địch, nhưng Hạ Địch có thân phận nhân loại, lại không kiểm tra ra nguyện hỏa trên người cậu, hơn nữa cậu nhóc vẫn còn là vị thành niên. Cho nên cho dù bọn họ nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng sẽ không thế áp dụng bất kỳ biện pháp cứng rắn nào với Hạ Địch. Rất có thể đến cuối cùng ngay cả chuyện Hạ Địch là yêu quái cũng không hỏi ra được.
Cho nên Cố Hành Chu cảm thấy, Tô Bạch nếu lựa chọn nói cho bọn họ, nhất định là nguyên nhân.