Hạ Địch ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, lại nhanh chóng cúi đầu, vẫn là dáng vẻ giống y như tối hôm qua.
Nhưng Tô Bạch lại cảm thấy có gì đó sai sai, Hạ Địch trông càng thêm sợ hãi rụt rè hơn so với tối hôm qua, cứ như là thỏ con biết sói sắp tới tới mần thịt mình vậy.
Có điều không đợi Tô Bạch nghiên cứu kỹ thì Thường Sơn đã đi tới từ phía sau Hạ Địch.
“A, anh Bạch.”
Lúc Thường Sơn nhìn thấy Tô Bạch thì có hơi kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy trong lòng Tô Bạch đang ôm Nhung Nhung thì trên mặt lập tức nở nụ cười, anh ta quay đầu nhìn Cố Hành Chu: "Cố đội trưởng, chẳng phải hôm qua anh nói chỉ cần Nhung Nhung ngủ một giấc là..."
Cố Hành Chu ngắt lời anh ta: "Cậu rảnh lắm à?”
Thường Sơn: "...”
Được rồi, thể diện mà, tôi hiểu.
Thường Sơn muốn sống cho nên ngậm miệng lại, dùng vẻ mặt chính trực nói: “Đương nhiên em nào có rảnh gì đâu, đang cố gắng làm việc đây -- à em trai Hạ Địch này là nhân loại mà ngày hôm qua cứu về từ hiện trường cứu, em mới vừa dẫn nhóc ấy tới hỏi chút tình huống, hơn nữa cũng liên lạc với cha mẹ nhóc ấy, nhân tiện hoàn tất mất thủ tục còn lại cho nhóc luôn. Vậy chúng em đi trước nhé!"
Nói xong, Thường Sơn vội vàng kéo cánh tay Hạ Địch lủi nhanh.
Tô Bạch cũng cùng Cố Hành Chu trở về văn phòng. Cơ mà mới vừa đi một bước thì cánh mũi của Tô Bạch bỗng nhiên động đậy -- Y ngửi được một mùi hương rất kỳ quái. Giống như đất bùn sau cơn mưa, ẩm ướt, mang theo mùi tanh, nhưng vẫn chưa thối rữa.
Bước chân Tô Bạch dừng lại, y quay đầu nhìn xuống, tầm mắt chuẩn xác khóa trên một giọt mực màu trắng trên sàn nhà, vết mực giống như là mực nước bị khô bình thường trên sàn nhà, mùi hương tản ra cũng dần dần biến mất.
“Có chuyện gì vậy?”
Cố Hành Chu phát hiện Tô Bạch dừng lại, vì thế xoay người hỏi.
Tô Bạch thu hồi tầm mắt, nở nụ cười: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên có hơi tò mò, các anh phân biệt yêu quái và nhân loại như thế nào vậy?”
Làm thế nào để phân biệt con người và yêu quái ư?
Cố Hành Chu trả lời ngoài dự liệu của Tô Bạch: "Nhìn là biết, có rất ít yêu quái giống người như đúc.”
Tô Bạch nhíu mày: "Nhưng đa phần yêu quái đều sẽ hóa hình, sau khi hóa hình các anh cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra sao?"
Hơn nữa yêu quái hóa hình cũng không chỉ là hóa thành nhân loại, heo bò chó dê, bàn ghế chén đĩa, chẳng lẽ nhân loại đều có thể liếc mắt cái là nhìn ra sao?
Quả nhiên Cố Hành Chu lắc đầu.
“Không thể.”
Tô Bạch tò mò: "Vậy nếu là yêu quái lừa gạt để qua cửa, các anh không phải cũng không biết sao?"
Cố Hành Chu nghe xong lời này thì bỗng nhiên nhìn Tô Bạch một cái, sau đó nói:
“Đúng là không biết, nhưng không sao. Cục quản lý yêu quái quản lý yêu quái vi phạm pháp luật, lúc bình thường yêu quái hóa thành cái gì là tự do của bọn họ. Tình trạng yêu quái ở Cửu Châu không có tệ như cậu nghĩ đâu.”
Tô Bạch sửng sốt, rồi mới hiểu được lời này của Cố Hành Chu là đang trấn an y.
Tô Bạch bật cười: "Tôi cũng không sợ tình trạng tệ gì hết, chỉ là tôi tò mò -- dù gì yêu quái và nhân loại đều có sự bất đồng, nếu như sau khi phạm tội trái pháp luật rồi biến thành cỏ cây hoặc là heo chó lẩn trốn bên ngoài vùng hoang dã thì các anh tìm như thế nào?”
Cố Hành Chu thấy Tô Bạch đúng thật là không phải đang phiền não, vì thế cũng thu hồi tầm mắt.
“Tuy rằng không thể phân biệt trăm phần trăm yêu quái, nhưng trong quá trình phá án chúng tôi tự có một bộ trình tự, ví dụ như máy đo lường nguyện hỏa.”
Tô Bạch hứng thú, nhanh chóng tiến lên đi song song cùng Cố Hành Chu.
“Đó là cái gì?”
Cố Hành Chu nhìn Tô Bạch nháy mắt đã dán lên vai mình, bước chân thoáng dừng lại rồi sau đó lại khôi phục sự tự nhiên tiếp tục đi lên lầu.
"Máy kiểm tra nguyện hỏa có thể đo lường được mức độ và dấu vết của nguyện hỏa, yêu quái vi phạm tại Cửu Châu phần lớn đều sẽ nhiễm nguyện hỏa, cho nên chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nếu như không có dấu vết nguyện hỏa thì sẽ cần tới bảy gia tộc lớn trợ giúp."
Bảy gia tộc lớn chính là chủ lực sáng lập Cục Yêu Quản lúc trước.
Có điều Tô Bạch chả có hứng thú gì đối với bọn họ, ngược lại hai từ "Nguyện hỏa" này y chưa từng nghe qua.
"Nguyện hỏa là cái gì?"
Cố Hành Chu: "Nguyện hỏa chính là linh khí của Thái Hoang, sau khi chúng chảy đến Cửu Châu, nhiễm nhân quả cầu nguyện của nhân loại mà phát sinh dị biến, hình thành sương mù màu đỏ có thể thấy được -- chính là sương mù đỏ trong khu vực sương mù đỏ.
Bởi vì linh khí ở Cửu Châu khá ít ỏi, mà yêu quái rơi vào Cửu Châu thì lại muốn trở nên cường đại, thành ra cũng chỉ có một cách, đó là hấp thu nguyện hỏa. Theo tính chất bắc cầu thì đó cũng coi như là hấp thu nhân quả kèm theo trên nguyện hỏa.
Mặc dù những nhân quả này có thể được tiêu hóa, nhưng điều đó cần có thời gian. Nếu hấp thụ nhiều hơn số lượng có thể tiêu hóa được, nhân quả sẽ tích lũy, năm này qua tháng nọ, nhân quả sẽ không biến mất, con người và yêu quái hấp thụ nguyện hỏa sẽ bị ảnh hưởng bởi nhân quả, trở nên nóng nảy, cáu kỉnh hoặc thay đổi tính tình."