Chương 15: Không vứt bỏ

Tô Bạch bất đắc dĩ mà nhìn ông trời con trong tay mình… Thật ra Nhung Nhung trong tay y rất ngoan, cơ thể đang dần lớn lên lên cuộn thành một cục, bắt đầu thu nhỏ từ hai lòng bàn tay xuống còn một lòng bàn tay, để lộ ra đôi mắt trong veo như viên đá quý màu đen, đôi mắt long lanh cứ vậy mà nhìn y.

Y không hiểu được cái cảm xúc bất đắc dĩ này, nhưng rõ ràng không phải vui sướиɠ.

Thế là mắt Nhung Nhung lại đẫm nước mắt.

“Mommy ưi.”

Nhung Nhung mềm mại gọi một tiếng, chân trước nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt trên ngón tay cái của Tô Bạch, vô cùng đáng thương nói: “Nhung Nhung, ngoan. Mommy, hông bỏ.”

Nói xong còn dùng sức lắc đầu, sợ Tô Bạch không nghe rõ lời bé nói.

Tô Bạch nghe rõ, cũng hiểu được, hơn nữa trái tim cũng muốn nhũn ra. Y đặt Nhung Nhung trên bàn, dùng tay xoa phần lông mặt khóc đến dính ướt của Nhung Nhung, vừa nhẹ giọng đáp lại: “Ừm, Nhung Nhung ngoan nhất. Anh không vứt bỏ nhóc, cũng sẽ không đi mất.”

Nhung Nhung nghe vậy cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn chưa an tâm, vì vậy lại bắt đầu sốt ruột mà dùng giọng mềm như sữa mà kêu: “Mia…”

Nhung Nhung chỉ biết một ít từ ngữ đơn giản và thông dụng, nếu bé con muốn diễn đạt một ý phức tạp hay nói một câu dài thì cũng chỉ có thể “mia ao” và những âm thanh linh tinh.

Mấy từ này Tô Bạch nghe không hiểu, nhưng có thể dễ dàng đoán được.

“Thật sự không vứt bỏ nhóc mà.”

Tô Bạch nghiêm túc bảo đảm với Nhung Nhung, cũng giải thích sơ qua: “Buổi sáng nhóc không thấy anh là do anh với nhóc không sống chung với nhau đấy, vì thế nên lúc thức dậy nhóc mới không nhìn thấy anh. Không tin thì nhóc hỏi ba nhóc thử xem.”

Nhung Nhung nghe xong thì lập tức quay người lại, ngửa đầu nhìn Cố Hành Chu, giọng nói không còn mềm như sữa giống như khi nói với Tô Bạch mà trở nên trong trẻo vang dội: “Ba! Oa?”

Ba ơi, thật sao?

Cố Hành Chu: “…”

Bạn nhỏ Cố Nhung Nhung, cách đối xử khác biệt này của con rất dễ làm mất tình thương của ba con đó.

Nhưng Nhung Nhung vốn không ngửi được mùi chua trên người của ba mình, nên vẫn mạnh mẽ thúc giục: “Ba oa!”

“Đúng vậy.”

Cố Hành Chu miễn cưỡng mà gật đầu, sau đó lại nhấn mạnh với Cố Nhung Nhung lần nữa: “Cậu ấy không phải mẹ con.”

Tô Bạch: “…”

Nhung Nhung: “???”

Nhung Nhung không dám tin mà nhìn ba bé, cảm thấy quá sức tưởng tượng, ba ngốc của bé bị ngốc thật à?

“Mommy! Phại.”

Nhung Nhung nghiêm túc dùng chân ngắn nhỏ vỗ mặt bàn, sau đó quay đầu nhìn Tô Bạch, vẻ mặt tủi thân.

Vì vậy Tô Bạch vươn tay bế Nhung Nhung lên rồi ôm vào lòng.

Nhung Nhung lẩm bẩm hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu, sau đó quay đầu lại, vùi đầu vào trong lòng ngực Tô Bạch, mông chu về Cố Hành Chu, tạm thời nhóc không muốn nhìn thấy ba ngốc nữa!

Cố Hành Chu: “…”

Trong mắt Tô Bạch mang theo ý cười, y họ nhẹ một tiếng, nói với Cố Hành Chu: “Tôi cảm thấy, trong khoảng thời gian này có lẽ anh không nên nói với Nhung Nhung mấy lời này.”

Cố Hành Chu không đồng ý, nhíu mày: “Dù sao cũng không thể để thằng bé hiểu lầm mãi như vậy. Nói gì thì cậu cũng không phải…”

Cố Hành Chu không nói tiếp, anh nhìn quả cầu lông màu hồng trong ngực Tô Bạch vẫn đang quay mông về phía anh mà nuốt hai chữ cuối cùng vào lại.

Tô Bạch vui vẻ, y biết được Cố Hành Chu đang nghĩ gì, anh đang lo lắng nếu tình trạng này vẫn còn tiếp diễn thì không biết nên làm sao bây giờ.

Tuy Tô Bạch ước rằng có thể tiếp tục như thế này mãi mãi, nhưng chắc chắn ngoài miệng thì không thể nói như vậy với Cố Hành Chu.

Vì vậy Tô Bạch an ủi nói: “Thái độ cứng rắn của anh bây giờ chỉ gây phản tác dụng, tốt hơn là như này, dù sao tôi mới tới Cửu Châu, còn có rất nhiều thứ phải làm quen, tạm thời cũng không rời Cục.”

“Cho nên trong khoảng thời gian này, anh có thể mang Nhung Nhung tới tìm tôi, sau đó dần dần khiến Nhung Nhung chấp nhận sự thật tôi không phải là...”

Cố Hành Chu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Tô Bạch ôm Nhung Nhung đứng lên "Vậy chúng ta đi thôi, anh vừa nói buổi sáng Nhung Nhung thấy ăn cơm không ngon, bây giờ còn muốn dẫn nhóc con đi ăn chút gì không?"

Cố Hành Chu nghe vậy rồi cũng xoay người đi ra ngoài: "Văn phòng tôi có chuẩn bị bún dinh dưỡng, phiền cậu đi theo tôi.”



Văn phòng Cố Hành Chu ở tòa nhà văn phòng của tổ đặc án, nơi này không có nhiều người như ở tòa nhà thẩm vấn, nhưng mức độ bận rộn cũng không giảm đi chút nào -- chủ yếu là ngày hôm qua mới phá được một băng nhóm tội phạm.

Tô Bạch ôm Nhung Nhung đi theo Cố Hành vào tòa nhà, vừa vào cửa đã nhận được mấy ánh mắt chú ý.

Thính lực của Tô Bạch không tệ, có thể nghe được những nhân loại này đè thấp thanh âm nói chuyện với nhau.

“Chính là cậu ấy, xinh đẹp dữ dằn!”

“Người ôm Nhung Nhung chính là mẹ Nhung Nhung mà Thường Sơn nói phải không?”

“Đậu má, vết cào trên mặt Cố đội trưởng là chuyện gì đã xảy ra vậy!”

"Tôi có một ý tưởng táo bạo..."

Tô Bạch không kịp nghe rõ bọn họ nói cái "Ý tưởng táo bạo" kia thì đã đi theo Cố Hành Chu rời đi khu vực đại văn phòng, sau đó lúc quay người lại thì thiếu chút nữa đυ.ng vào một người.

“Xin lỗi.”

Tô Bạch nhanh chóng né tránh một chút, sau đó tập trung nhìn, y thoáng kinh ngạc, "Hạ Địch?"

Hạ Địch hôm nay đã thay đổi quần áo, giống với quần áo trên người Tô Bạch, là đồng phục thống nhất mà phân cục phát. Hôm qua không để ý hôm nay mới nhìn thấy trên người cậu nhóc có không ít vết thương, nhưng đa phần đều là vết bầm tím, chỉ có chỗ cổ tay trái dán một miếng vải kéo căng, gần như bao trùm hơn phân nửa cổ tay cậu.