Tô Bạch ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình - cái người không tiền bạc, không pháp lực, không hộ khẩu, lại còn không thi đỗ giấy phép cư trú thì làm sao mà có thể tìm được linh vật phù hợp ở Cửu Châu để khôi phục pháp lực đây, lại quay về Thái Hoang ư?
Suy nghĩ một chút, Tô Bạch nghĩ rằng điều duy nhất khả thi chính là "người giám hộ" - có người giám hộ đồng hành, phạm vi hoạt động của mấy tên yêu quái ở chui không chỉ giới hạn ở trại huấn luyện và phân cục, nghĩa là có một cơ hội để tìm kiếm linh vật.
Nhưng điều này đòi hỏi một điều kiện quan trọng.
Tức là, người giám hộ của y phải là người đứng về phía y, có thể nghe theo chỉ dẫn của y để tìm ra linh vật mà không độc chiếm chúng, tất nhiên, tốt nhất là y có thể nắm trong tay điểm yếu của họ, khiến y có được một chút quyền chủ động...
Vì vậy, câu hỏi quan trọng nhất là - có thể tìm được người giám hộ hoàn hảo như vậy ở đâu?
Tô Bạch: “…”
Trong mơ.
Tô Bạch có chút nản lòng.
Nhưng y còn chưa kịp nản lòng, bên tai vọng đến một tiếng khóc từ xa.
"Mia——! Miaaaaaa——!"
Là Nhung Nhung.
Tô Bạch đi theo tiếng động, nhìn thấy Cố Hành Chu từ cửa sau phòng học ôm Nhung Nhung đi vào.
Nét mặt Cố Hành Chu có hơi xấu hổ, chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo sơ mi đã mất, mái tóc có phần lộn xộn, như bị thứ gì đó túm kéo, trên cằm còn có hai vết mèo cào nhẹ.
Và trong lòng anh là Nhung Nhung hồng hồng đang khóc xù cả lông lên, nhóc con lăn lộn như một con cá mất nước, vừa lăn vừa kêu: "Miuu——, oa
mẹ ơi, miuuu!!"
Tô Bạch chớp mắt nhìn Cố Hành Chu đang đi thẳng về phía mình, cùng Nhung Nhung trong ngực Cố Hành Chu, ánh mắt dần dần tập trung về phía y.
Đây không phải là quá trùng hợp sao?
Cố Hành Chu hoàn toàn đáp ứng được kỳ vọng của Tô Bạch đối với một người giám hộ, nhưng Tô Bạch cũng hiểu một điều - Cố Hành Chu không thể trở thành người giám hộ của y.
Có hai nguyên nhân, một là đối tượng của cấp E xin làm người giám hộ thì phải xếp hàng, thứ hai là Cố Hành Chu rất có thể không có trong danh sách người giám hộ.
May mắn thay, mục đích cuối cùng của Tô Bạch không phải là tìm người giám hộ mà là mức độ tự do đi lại do người giám hộ đem lại cho y--- Mà Cố Hành Chu có thể làm được điều này.
Cho nên khi Cố Hành Chu đi tới trước mặt Tô Bạch ôm Nhung Nhung, trên mặt Tô Bạch đã mất đi sự khách sáo và lạnh lùng của ngày hôm qua, y ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu như một người bạn quen thuộc, cố ý hỏi: "Không phải là anh bảo ngủ một giấc thì sẽ tốt hơn sao?"
Cố Hành Chu: “…”
Anh thực sự cho là như vậy, nhưng thực tế đã dạy chúng ta cách làm người.
Cố Hành Chu mím môi, anh vẫn cảm thấy Nhung Nhung chỉ là nhất thời nóng nảy, nhưng vết xước trên cằm vẫn đau, anh yên lặng nuốt xuống câu nói "Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi" vào bụng.
Cố Hành Chu lựa chọn không trả câu hỏi của Tô Bạch, nhưng từng câu từng chữ lại lộ ra sự không can tâm của anh - “Người cha già này vậy mà lại thua người mẹ lạ mặt.”
“Sáng nay lúc vừa mới tỉnh thằng bé đòi tìm cậu, cơm cũng không chịu ăn, tôi dỗ không nổi, nên là đưa nó qua đây tìm cậu. – Có lẽ hôm nay lại làm phiền cậu chăm sóc Nhung Nhung một lúc, bởi vì hôm nay mấy vụ án của tôi có hơi bận.”
Tất nhiên là Tô Bạch không có ý kiến, chỉ là thấy dáng vẻ ghen tị này của Cố Hành Chu nên y không nhịn được mà buông lời trêu chọc: “Anh chắc là chỉ có hôm nay thôi à?”
Cố Hành Chu: “...”
Tô Bạch cười, lại xua tay nói: “Dù sao thì hiện tại tôi cũng không có việc gì, có Nhung Nhung ở với tôi cũng đỡ buồn… Vậy để tôi nhé?”
Tô Bạch nói xong thì vươn tay về phía Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu dừng một chút, sau đó hơi hạ thấp tay xuống rồi giữ Nhung Nhung đang lăn lộn quằn quại trong lòng ngực lại.
Cơ thể Nhung Nhung rất dài, bé con vừa gào khóc vừa dùng tay chân đẩy cánh tay của Cố Hành Chu ra, mỗi sợi lông hồng đều toát ra vẻ kháng cự. Bé con khóc đến mức lông tơ tĩnh điện mà xù lên, lông trên mặt bị nước mắt làm ướt đến mức dính thành từng chùm.
Nhìn vừa đáng trách vừa đáng thương.
“Nhung Nhung.”
Tô Bạch đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt bụng Nhung Nhung.
Giống như ngày hôm qua, khi Nhung Nhung nghe được tiếng Tô Bạch gọi mình thì toàn bộ cảm xúc của nhóc yêu quái dừng lại ngay lập tức, đôi mắt ngấn nước mở ra, quay đầu lại nhìn y.
Lúc nhìn thấy Tô Bạch, Nhung Nhung ngẩn mình, sau đó lập tức kích động.
“Mommy hu hu!”
Nhung Nhung gào khóc nức nở gọi một tiếng, cơ thể lớn lên giống như sợi mì uốn éo đủ kiểu trong lòng Cố Hành Chu, rồi nhảy ra, sau đó giống như một con cá chép lớn màu hồng nhạt nhảy từ Long Môn họ Cố rồi vững vàng nhào tới mặt Tô Bạch.
Tô Bạch không hề phòng bị, tay y vẫn đang vươn ra trong không khí mà đầu đã bị viên pháo màu hồng nhạt bắn trúng, cổ bị đè đến mức ngửa ra sau, năm giác quan của y lập tức được thay bằng bóng tối ấm áp, mềm mại và ngạt thở.
Tô Bạch: “…”
Sức nặng của tình yêu đây sao.
“Mommy ưi… Hu hu hu…”
Nhung Nhung ôm được mẹ rồi, nhưng lại bắt đầu khóc òa lên.
Lúc này khác với cách khóc lóc om sòm lăn lộn vừa rồi, lần này khóc thì ít nhưng ấm ức tủi thân hơn nhiều.
Hơn nữa bé con dường như sợ lại bị ba mình xách đi, nên bốn móng vuốt của Nhung Nhung giống như con rồng chân ngắn ôm bảo bối to, mạnh mẽ bám đầu Tô Bạch, hận không thể mọc thêm mấy cái giác hút dưới móng.
Vậy nên, khoảng nửa phút sau Tô Bạch mới gỡ Nhung Nhung từ trên đầu y xuống được.
Đợi đến khi kéo được Nhung Nhung xuống, gương mặt và chóp mũi của Tô Bạch đã đỏ lên, nhìn giống như là bị màu lông hồng nhạt nhạt của Nhung Nhung nhuộm lên.
Điều đầu tiên Tô Bạch làm khi kéo được Nhung Nhung xuống là hít sâu một hơi.
… Ngạt chết y rồi.