Chương 5: Tôi muốn học kiếm

Đây là một quá trình buồn tẻ lại nhàm chán, bởi vì không biết tiến độ cho nên chỉ có thể để bản thân không nghĩ ngợi linh tinh.

Thời gian dần trôi qua hắn cảm giác trong cơ thể có hơi nong nóng.

Sau đó khí nóng này bắt đầu kéo dài trong cơ thể, từ dưới đi lên cuối cùng tụ lại chỗ mi tâm.

Cảm giác cực nóng chỗ mi tâm lộ ra rõ ràng, còn có chút đau.

Hắn lúc này đang nhắm mắt chợt cảm giác trước mắt hiện lên một vệt sáng, giống như nhìn thấy phía trước có ánh sáng hiện lên.

Lúc này “ánh mắt” hắn đang nhanh chóng tới gần chỗ ánh sáng, sau đó xuyên qua ánh sáng.

Cảm giác chói mắt khiến hắn vô thức nhắm chặt mắt lại.

Dường như cũng không có nhắm mắt thành công.

Trong tiềm thúc, tầm mắt hắn trở nên rộng lớn

Róc rách~

Tiếng nước truyền vào bên tai.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, hắn phát hiện dưới chân mình có một dòng nước, mặc dù xung quanh rất tối nhưng quả thực là có thể thấy được nước.

Đây là có chuyện gì?

Khi hắn đang muốn cúi xuống chạm vào.

Đột nhiên lại mở mắt ra.

Xung quanh lúc này là một mảnh đen kịt, chỉ có ánh đèn heo hắt từ cửa sổ chiếu vào.

Vật liệu trong trận pháp cơ bản là đã bị đốt hết, hoặc là nước trở nên nhạt đi.

“Cho nên thật sự có tác dụng? Vậy hiện tại mình đã khai trí thành công rồi?”

Hứa Gian có hơi nghi hoặc, chợt nhắm mắt tĩnh tâm.

Rất nhanh hắn đã nhận ra sự tồn tại của nước suối.

"Thật sao?"

Hắn cực kỳ kinh ngạc.

Nhưng lại lo lắng có phải trúng độc rơi vào ảo giác hay không.

Dù sao nhiều thứ như vậy, khả năng bị ngộ độc cũng không phải là không thể.

Mỗi dược liệu hắn đều đã tra qua công dụng, chắc là không có trúng ảo giác.

Nhưng trộn vào cùng một chỗ lại không biết được thế nào.

"Quên đi, hỏi người kia trước đã."

Đã hơn ba bốn giờ tối, hắn cũng không quan tâm đến thời gian nên trực tiếp gửi tin nhắn đi.

"Sau khi khai trí sẽ có biến hóa gì?"

Người kia trả lời trong vài giây: "Con đã khai trí thành công rồi? Thấy được mấy bóng ảnh?"

Nhìn thấy tin nhắn, Hứa Gian không khỏi cảm thán, đối phương chuyên nghiệp như vậy.

Cho dù cha hắn cũng không có thể trông coi điện thoại như thế này được.

Nhưng mà mấy bóng ảnh là có ý gì?

Hắn cũng hỏi câu như vậy.

"Không có bóng ảnh? Vậy con nhìn thấy cái gì?" Đối phương có chút khó hiểu.

“Nước suối.” Hứa Gian gửi tin nhắn trả lời.

"Nước suối? Làm sao có thể?"

"Có cái gì mà không thể?"

"Con không hiểu, bình thường sau khi khai trí sẽ nhìn một chút bóng dáng sau ánh sáng, nhìn thấy mấy bóng ảnh liền mang ý nghĩa thích hợp đi mấy đường nào."

"Vậy tôi không thấy cái nào cả cho nên không thích hợp tu luyện sao?”

"Cũng không phải thế, cũng không phải ai đều sẽ đi vào con đường thích hợp với bản thân, con có thể chọn."

“Tôi muốn học kiếm.” Hứa Gian lập tức gửi tin nhắn.

"Ở đây cha không có kiếm, có đao có muốn học không? Có điều phải tưởng pháp là đồ tể chứ không phải kiếm khách mà con tưởng tượng." Đối phương trả lời.

Hứa Gian tỏ vẻ bối rối, điều này có nghĩa là gì?

"Ông đây là tu tiên?"

"Tu tiên."

"Tu tiên không phải là luyện khí sao? Tại sao còn tưởng pháp đến đồ tể rồi?"