Hạ Lộ để mái kiểu ba bảy, trên người mặc áo thun màu trắng và áo cao bồi màu xanh, có vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời.
Là em họ của Hứa Gian, sắp lên năm nhất đại học.
Hai người thỉnh thoảng có liên lạc với nhau, phần lớn hỏi thăm đối phương về mấy vấn đề hơi tục, yêu đương là chính.
Hứa Gian đã có bạn gái từ rất sớm, tốt nghiệp liền kết hôn, xem như người từng trải.
Đáng để cậu ta học hỏi.
"Cũng học đại học Diệp Thành à?" Ngồi trên xe, Hứa Gian hỏi.
"Vâng ạ, học cùng đại học với anh Hứa á." Hạ Lộ vừa nói vừa lái xe đạp điện.
"Ngôi trường này ở mức trung bình, có phải cậu thi không tốt không? Không phải nói là muốn học luật à?" Hứa Gian tò mò hỏi.
Nói đến đây, Hạ Lộ uể oải: "Không phát huy tốt, không được học cùng một trường với bạn gái em, nhưng may mà không cách xa lắm."
"Hai cô cậu định yêu xa?" Hứa Gian chỉ vào siêu thị phía trước bảo cậu ta dừng xe.
Hắn đã kết hôn, tới nhà cậu mà không mang theo đồ thì rất xấu hổ.
Chí ít cũng phải mang về một thùng sữa bò.
"Anh Hứa muốn mua gì?" Hạ Lộ hỏi.
"Cậu muốn ăn gì?" Hứa Gian cười hỏi.
"Ăn kem ly." Hạ Lộ không hề khách sáo.
Hứa Gian vào siêu thị mua một thùng sữa bò và bột óc chó, không mua kem ly.
“Anh Hứa cảm thấy yêu xa có vấn đề gì à?” Vừa lên xe, Hạ Lộ liền thận trọng hỏi.
Hứa Gian cười một tiếng, nói:
“Cậu muốn nhận được sự tán động từ tôi hả?”
“Nghe lời anh Hứa nói em mới an tâm được mà.” Hạ Lộ lúng túng.
Nghe vậy, Hứa Gian dở khóc dở cười, chỉ có thể đổi chủ để:
“Tôi làm thử một màn ảo thuật cho cậu xem nhé?”
“Ảo thuật? Biến ra người sống hả?” Hạ Lộ vừa lái xe vừa nói.
Hứa Gian khổ sở nói: “Thế thì không làm được, nhưng mấy thứ đồ nho nhỏ thì sao?”
Hắn vừa học được năng lực này, vẫn chưa tìm được người nào để thử, hơi ngứa tay rồi đấy.
Giàu mà không về quê chẳng khác nào mặc áo gấm trong đêm.
Nghĩ đến giàu có, Hứa Gian lại nhớ tới số tiền ít ỏi không còn lại bao nhiêu của mình, nhất thời lại thấy khó chịu.
Hắn tu tiên phải nhờ vào tiền tiết kiệm, nếu sau này vẫn cần tiền thì phải xử lý sao giờ?
Từ giờ còn cần một tháng nữa, giải thích sao đây.
“Biến ra quả cầu lửa cho em xem đi.” Hạ Lộ thản nhiên nói.
Hứa Gian cũng muốn biến ra một đốm lửa nhỏ cho cậu em họ này xem, đáng tiếc đi xe không làm được, nếu không cả hai sẽ gặp tai nạn.
Thấy hắn nói thế, Hạ Lộ cười một tiếng, cảm thấy anh họ mình đang lấy cớ nhưng cậu ta cũng không vạch trần.
Nhà cậu ta cách đây không xa, chỉ một lát sau, họ đã đi đến khu nhà tự xây.
Tổng cổng có ba tầng, có sân rộng.
“Cha mẹ em đi ra ngoài làm việc rồi, đêm mới về cơ.” Hạ Lộ dừng xe xong, giải thích.
“Cậu tìm tôi là vì chuyện em gái cậu à?” Hứa Gian đặt đồ xuống và hỏi.
Nếu như đêm mới về, hắn lại đi ra ngoài một chuyến vậy.
Mua thêm chút nước đưa cho cha hắn.
Bên đó hình như đang tu dưỡng, sắp phải đối mặt với một số nguy cơ.
Tối nay đưa qua trước khi ngủ chắc là kịp.
Hiện tại chủ yếu chuyển nước qua đó.
“À, em gái cậu đâu rồi?” Hứa Gian nhìn xung quanh, không thấy người đâu.
“Đi huấn luyện quân sự rồi.” Hạ Lộ nhún vai.
Hứa Gian kinh ngạc, bây giờ mới là tháng bảy, hình như vẫn chưa phải lúc mà.
“Thế nên cha em mới tìm anh để hỏi chuyện, dù sao tối nay họ về sẽ kể cho anh nghe chứ cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm.” Hạ Lộ nói.
Sau đó, cậu ta lại nhắc đến bạn gái mình.
Hết cách, Hứa Gian chỉ có thể nói:
“Cũng không phải là chưa có người thành công.”
Có câu này, Hạ Lộ yên tâm hơn nhiều.
Hứa Gian bất đắc dĩ thở dài, yêu xa thời đại học…
Đừng nói yêu xa, cho dù có học cùng một trường cũng rất khó kiên trì.