Chương 11: Mẹ con bị ai bắt đi

Khi trận pháp hoàn toàn xuất hiện, Hứa Gian có được quyền kiểm soát trận pháp, dường như hắn có thể mở không gian và chuyển một thứ gì đó qua đây.

Đến lúc này, hắn mới mở to mắt nhìn.

Hắn chỉ thấy trận pháp xung quanh mình biến mất, dược liệu hóa thành cát bụi, vàng bạc cũng không còn nữa.

Mười bốn vạn tệ cứ thế không cánh mà bay.

Nhưng mà…

Hưa Gian giơ tay ra, trận pháp trong tay hắn hiện ra, sau khi đã mở một lần thì lần sau phải mất chút thời gian mới mở lại được.

Nhưng hình như cũng không lâu lắm.

Hắn có thể thử liên hệ với đối phương.





Lúc này, Hứa Hữu Nghiêm đang đứng trước trận pháp, ông ấy vẫn luôn ở trong trạng thái chờ đợi.

Ông ấy còn lôi cả điện thoại ra.

Hứa Hữu Nghiêm không thể rời trận pháp quá xa, nếu không thì tín hiệu sẽ biến mất.

Chắc là chỉ cách đó có mấy chục mét.

“Lão gia.”

Bên ngoài lại tiếp tục truyền đến một âm thanh lo lắng.

Vẫn là gã người hầu lần trước, thấy vậy, Hứa Hữu Nghiêm biết là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng mà ông ấy vẫn giữ bình tĩnh.

Và hỏi thăm tình hình.

“Có người ngã ngất đi rồi, không đến ba ngày nữa, hầu hết mọi người đều sẽ ngất đi vì thiếu nước mất, đến lúc đó, người của Thiên Ngưu Tông cũng đã tới đây, chúng ta thậm chí còn không có sức lực để phản kháng nữa.”

Gã người hầu đang cực kỳ lo lắng.

Sau khi im lặng một lát, Hứa Hữu Nghiêm đi đi lại lại suy nghĩ một hồi.

Không chỉ là người thường, một số người có thể chất cường tráng cũng không thể nào chịu nổi.

Ngay cả những hộ vệ lần trước cũng thế, dù cho trên người có linh khí cũng chẳng kiên trì được bao lâu.

Dù sao thì bọn họ cũng đã cố gắng sống sót ở nơi này rất lâu rồi.

Cuối cùng, Hứa Hữu Nghiêm đứng trước mặt quản sự Dương ốm yếu, mọi người đều đã mệt mỏi rồi, hơi thở của họ rất yếu ớt, đôi mắt đã mất đi ánh sáng.

Dường như họ đã biết rằng mình sắp chết rồi.

Không có bất cứ nguồn lực nào, cũng không có thêm sức mạnh nào cả, thậm chí họ còn chẳng có sức chạy trốn.

Họ chỉ có thể đợi mình yếu đi, sau đó mặc cho người ta đến đây nhặt xác.

Hứa Hữu Nghiêm đang định nói gì đó thì đột nhiên, ông ấy cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang rung chuyển.

Vẻ mặt Hứa Hữu Nghiêm rất nghiêm túc, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn trời cao:

“Thượng giới đáp lại rồi, chờ ta một lát. Có lẽ chúng ta vẫn có thể được cứu.”

Không đợi những người khác phản ứng lại, ông đã nhanh chóng đi vào trong phòng.

Mọi người đều đang rất kinh ngạc, nhưng họ không hề vui mừng mà chỉ cảm thấy lão gia chỉ đang an ủi bọn họ thôi.

Nhưng cũng có người vẫn ôm hy vọng mà nói:

“Chẳng lẽ thật sự có tiên nhân trên thượng giới sao?”

“Sao có thể như vậy được? Tôi đã đi theo lão gia và phu nhân từ nhỏ nhưng chưa từng nghe họ nhắc tới chuyện của thượng giới bao giờ cả.” Có một cô bé nói.

“Nhưng lão gia cũng không việc gì phải lừa chúng ta cả.”

“Có lẽ là lão gia cảm thấy chúng vẫn có thể chống cự được, chỉ cần có lòng tin là vẫn còn hy vọng,”

“Haiz, dù cho có tiên nhân trên thượng giới hay không thì họ giúp chúng ta như thế nào được chứ? Tôi nghe nói nơi này là một cái l*иg giam cực kỳ đáng sợ mà bên ngoài không thể nào xâm phạm được.”

Nói một hồi, mọi người đều không khỏi thở dài, vừa mệt mỏi lại vừa tuyệt vọng.

Bọn họ cũng hy vọng lời lão gia nói là sự thật dù họ đã coi chuyện đó là giả.

......

Hứa Gian đã gửi tin nhắn đi rồi, bây giờ hắn lại càng chắc chắn đối phương thật sự là cha của hắn.

Cái cảm giác mất đi rồi lại tìm lại được này làm hắn hơi bối rối.

Dù sao thì cũng đã qua mười mấy năm rồi.

Câu đầu tiên hắn gửi là: “Mẹ con bị ai bắt đi?”

“Sau này rồi hẵng nói về mẹ con, bây giờ con có thể dùng trận pháp không gian không?” Hứa Hữu Nghiêm đang rất căng thẳng.

“Chắc là được, nhưng mà dùng một lần rồi thì lần sau không biết phải đợi bao lâu, mà hình như cũng không lâu lắm.” Hứa Gian nói đúng sự thật.

Bây giờ hắn không cần phải lo lắng đôi phương sẽ lừa mình nữa rồi.

“Có thể chuyển đồ qua đây không?”

“Có thể, nhưng không chuyển được nhiều đâu.”

“Khoảng bao nhiêu thì được?”

“Chắc là tầm hai thùng nước?”

“Vậy là đủ rồi, cứ gửi hai thùng nước tới trước, sau đó cho thêm một ít thịt khô vào giữa các khe hở, đừng lãng phí không gian, đợi cha của ngày xưa trở lại rồi cứu mẹ con ra nhé.”