Chương 4

6.

Tôi nghi ngờ An Cảnh Nghiêm nhớ rõ chuyện đêm đó, nhưng tôi không có chứng cứ.

Hơn nữa, khả năng này thật sự rất thấp.

Tôi nghĩ An Cảnh Nghiêm sẽ trả lời qua loa, ai biết được anh lại thoải mái phủ nhận: “Đương nhiên là không.”

“Cho dù ba của Lạc Lạc đi công tác, anh ta cũng phải nhanh chóng quay về thăm hai người một chút.”

Không biết có phải do tôi chột dạ hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy trong lời nói của anh mang theo một phần dò xét.

Vì không muốn trở nên yếu thế trước mặt An Cảnh Nghiêm, liền nói: “Đúng vậy, hai ngày nữa anh ấy sẽ trở về.”

Nói xong tôi mới ý thức được bản thân đã nói cái gì, không chờ tôi giải thích gì thêm, An Cảnh Nghiêm đã lắc đầu rời đi.

Tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Từ từ đã, mắc giống gì mà tôi lại thở phào nhẹ nhõm!

Đương nhiên là tôi không thể thừa nhận mình căng thẳng khi An Cảnh Nghiêm đứng trước mặt được!

Tôi giơ nắm đấm theo hướng anh vừa mới rời đi: “Cùng lắm thì anh chỉ là người tốt bụng giúp tôi tạo em bé mà thôi!”

Tôi trăm triệu không nghĩ tới, An Cảnh Nghiêm lại quay ngược trở lại, nắm đấm của tôi còn chưa kịp thu về.

“Bác sĩ An, anh có nghe được lời gì không được bình thường không?” Tôi cẩn thận dò xét.

Anh nở một nụ cười như không cười: “Tôi đến để nhắc nhở em, em vừa mới sinh xong, tâm trạng không thể quá tệ.”

Nói xong, anh bỏ lên trên bàn mấy viên kẹo, tôi vừa nhìn thấy, lòng lạnh đi một nửa.

Rốt cuộc là ai đang dò xét ai đây?

Đây là loại kẹo trái cây tôi thường hay ăn, tôi có một thói quen, lúc nào tâm trạng không được tốt thì ăn một viên.

Đêm đó ở quán bar, để lấy thêm can đảm, trước khi vào trong tôi đã ăn một viên, sau đó......

Tôi hơi ngước mắt, nhìn đôi môi mà tôi từng hôn qua, tôi vẫn còn nhớ cảm giác vị ngọt bao phủ xung quanh ấy.

Không lẽ anh cũng nhớ?

Tôi từ từ thu tay lại, nhân tiện duỗi người, nở một nụ cười tiêu chuẩn không có bất kì sơ hở nào.

“Tôi giảm cân, chưa bao giờ ăn kẹo.”

7.

Ở trung tâm phục hồi hai ngày, tôi như là đem tất cả lời nói dối của mình ra nói hết.

An Cảnh Nghiêm hoàn toàn không giống như biểu hiện nhã nhặn trên mặt anh, thỉnh thoảng lại dò xét tôi một chút, tất cả đều là đạn bọc đường.

Đáng ghét nhất là khi tôi nhìn vào gương mặt đó, tôi lại không thể tức giận nổi.

Đứa nhỏ đã được đưa về bên cạnh tôi, nhìn nhóc con nho nhỏ, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi. Mộc Tình Tình tôi mặc dù không tin vào hôn nhân hay tình yêu, nhưng mà đối với Lạc Lạc, tôi muốn bảo vệ nó, đưa nó đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn.

Bạn thân đến thăm tôi, nhìn thấy An Cảnh Nghiêm, còn căng thẳng hơn cả tôi.

Tôi đem hồn vía của cậu ấy kéo trở về, để cho mắt cậu ấy không dán lên người An Cảnh Nghiêm nữa, làm như không có chuyện gì khác thường: “Cậu nói xem, cái này có phải duyên phận không?” Nửa ngày đứa bạn không đáng tin này mới thốt ra một câu.

Tôi liếc cậu ấy, lạnh lùng cứng rắn nói: “Không thể nào, Lạc Lạc là của tớ, nếu như là duyên phận thì cả đời này không nên gặp lại, như thế mới làm cho anh ấy không nghi ngờ.” Bạn thân nhìn thái độ kiên quyết của tôi, vỗ ngực đảm bảo: “Chuyện này cứ giao cho tớ.”

Tự nhiên tôi có linh cảm chẳng lành.