CHƯƠNG 21
Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt Đường Đinh Chi, dùng sức nắm cằm y, lạnh giọng nói: “Mày nói gì với nó, định làm gì nó hả?”
Đường Đinh Chi thản nhiên nói, “Trẻ con nhớ cha mẹ là chuyện bình thường.”
Thiện Minh hung tợn nói, “Đừng có ý đồ gì với nó, bây giờ mạng nhỏ của mày còn ở trong tay ta, đừng tưởng rằng ta không dám gϊếŧ mày.”
Đường Đinh Chi thấp giọng nói: “Vì sao anh muốn giữ nó bên người? Anh biết rõ tôi sẽ không bỏ qua, cho dù anh về tới hang ổ tôi cũng sẽ nghĩ mọi cách đuổi tới. Nó đối với anh không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại còn là trói buộc.”
Thiện Minh lạnh nhạt: “Mày nói đúng, nó là trói buộc, nhưng nếu không có sự trói buộc này không phải là các người sẽ muốn làm gì thì làm sao?”
“Nếu anh đồng ý để nó cho tôi, tôi cam đoan cho các anh đủ tiền thù lao, hơn nữa từ nay về sau tuyệt không gây rối các anh.”
Thiện Minh lộ ra một nụ cười ngoan lệ, “Nếu mày thật sự có thể làm được, như vậy tám trăm vạn đôla mày nói lúc đầu đâu rồi? Thuốc nổ hẹn giờ đặt trong khoang thuyền phải giải thích thế nào? Mày là đồ ngu ngốc bất nam bất nữ, đừng nghĩ người khác cũng ngu ngốc giống mày. Chiếm được đứa nhỏ này mày nhất định sẽ nghĩ cách diệt khẩu chúng ta. Ta biết việc mày tới tìm nó là bí mật, nếu không thì cũng không cần lấy tính mạng mình ra để bức bách chính phủ chính thức can thiệp. Bây giờ ta không gϊếŧ mày là không hy vọng phải đối kháng trực tiếp với chính phủ, nhưng mày đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, về sau khi quân của mày muốn tới tìm ta, nói không chừng gϊếŧ mày lại có thể giải quyết phiền toái.”
Hai ngón tay cứng như sắt của Thiện Minh giữ lấy cằm Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi hơi hơi híp mắt, cảm thấy dường như xương cốt cũng bị bóp nát. Đầu óc y nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ đối sách tiếp theo.
Thời gian cấp bách, y chưa kịp điều tra nhiều về “Du Chuẩn”, nhưng có thể xác định quân đoàn lính đánh thuê này có liên quan trực tiếp đến vụ việc “Bại lộ bí mật sản phẩm thí nghiệm Long huyết nhân” ở căn cứ quân sự cơ mật vùng biên giới Vân Nam bốn năm trước. Một long huyết nhân vừa mới dung hợp gien thành công nhưng trạng thái còn chưa ổn định đã trực tiếp chiến đấu với “Du Chuẩn”, tay không gϊếŧ chết mười bảy người của đối phương, cuối cùng bị đối phương ôm thuốc nổ đồng quy vu tận.
Năm đó sản phẩm thí nghiệm trị giá 1.2 tỷ vừa mới vừa hoàn thành đã bị hủy, người phụ trách việc đó đến nay vẫn còn bị giam giữ để điều tra, bọn họ luôn luôn truy tìm tổ chức lính đánh thuê hoạt động ở biên giới năm đó, đáng tiếc từ đó về sau tổ chức này đã biến mất, cũng không còn hoạt động ở châu Á nữa.
Bây giờ y đã biết, bọn họ dời hang ổ của mình tới Nam Mĩ.
Thiện Minh nói đúng, không nói đến Thẩm Trường Trạch, chỉ riêng việc năm đó “Du Chuẩn” vô tình nhìn thấy bí mật quân sự tối cao của họ, “Du Chuẩn” nhất định phải triệt để biến mất khỏi thế giới này!
Quân đoàn lính đánh thuê này có quá nhiều thứ Đường Đinh Chi muốn, ví dụ như long huyết nhân hoàn mĩ nhất từ trước đến nay, hay là dữ liệu về việc đã từng chiến đấu với long huyết nhân. Nhưng hiện giờ mấy thứ này có vẻ gặp khó khăn rất lớn, chính y cũng chỉ là tù binh trong tay người khác.
Thiện Minh buông Đường Đinh Chi ra, lấy cuộn giấy vệ sinh ướt dính trên bàn, kéo một búi lớn ra nhét vào miệng y. (eo >.<) Sau đó đứng lên đi đến WC bên cạnh, gõ cửa hai cái, “Đi ra.” Một lát sau, đứa nhỏ mở cửa đi ra, ngửa cổ nhìn hắn, vẻ mặt có chút căng thẳng. Thiện Minh túm nó lên, “Ai cho mày nói chuyện với y?” Đứa nhỏ thấy miệng Đường Đinh Chi bị bịt, đúng lý hợp tình nói ,“Con chỉ đi tiểu, là y nói chuyện với con.” Thiện Minh nhíu mày, “Vậy à? Y nói gì với mày?” “Nói, nói muốn dẫn con đi gặp ba mẹ, nhưng con không để người xấu đến gần, y muốn cắn con!” Thiện Minh hừ cười một tiếng, “Vì sao y lại muốn cắn mày chứ?” “Y…… Y buổi tối, buổi tối chưa ăn cơm, đói bụng, sẽ cắn con.” Thiện Minh xách cổ đứa nhỏ dán mặt nó lên cửa sổ. Nhìn bên ngoài là biển rộng mênh mông tối đen không thấy bờ, đứa nhỏ rụt cổ lại. “Nhìn thấy không? Bên ngoài có thật nhiều cá mập to cũng chưa ăn cơm tối, nếu mày còn dám nói với y một câu, ta liền ném mày xuống làm bữa đêm cho chúng nó.” Đứa nhỏ ôm lấy cánh tay hắn, giống như con khỉ đu trên cánh tay, nhỏ giọng nói, “Đừng mà……” Thiện Minh hừ một tiếng, ném nó xuống đất, cũng nói với người gác đêm: “Về sau đừng để con tin này tiếp xúc với bất kì kẻ nào, cho dù là thằng nhóc này.” Nói xong Thiện Minh lại quay lại chỗ ngủ. Đứa nhỏ chạy phía sau hắn, ôm lấy đùi hắn, bất an nói, “Ba, con đói quá.” Thiện Minh híp mắt, “Buổi tối mày đã ăn, còn kêu cái gì.” “Vậy ngày mai ba sẽ cho con ăn cơm sao?” Trong lòng đứa nhỏ rất khẩn trương, vốn là lượng thức ăn phát cho mỗi người cũng rất ít, căn bản ăn không đủ no, nếu bởi vì nó nói chuyện với người kia mà ngày mai Thiện Minh không cho nó ăn cơm thì biết làm sao. “Còn phải xem biểu hiện của mày.” Thiện Minh muốn đá văng nó ra, lắc lắc chân, đứa nhỏ lại ôm hắn không rời. “Ba, là y nói chuyện với con, ba không thể trừng phạt con.” Thiện Minh cười nhạo nói: “Thằng ranh mày bắt đầu biết suy nghĩ rồi đấy.” Đứa nhỏ thật sự đã biết suy nghĩ, cứ cho nó không hiểu đạo lý ăn mềm không ăn cứng là gì thì ít nhất dựa vào kinh nghiệm, nó biết nếu tận lực không đắc tội Thiện Minh thì càng ít phải chịu khổ. Mặc dù có thời điểm nó cố ý muốn đối nghịch với Thiện Minh nhưng tình huống hiện tại không giống, mỗi bữa cơm chỉ có một chút đồ ăn, nếu Thiện Minh còn không cho nó ăn, chắc nó sẽ đói phát khóc. Vì thế đứa nhỏ căng thẳng muốn xác nhận, đôi mắt to tròn ngập nước mắt tràn đầy tha thiết chờ mong, “Ba, ngày mai con có thể ăn cơm chứ?” Thiện Minh lại túm nó lên, “Nhìn biểu hiện của mày, còn phải xem tâm tình ta, bây giờ ngoan ngoãn ngủ.” Nói xong liền ném nó lên sô pha. Đoàn người chính thức bắt đầu cuộc sống phiêu bạt trên biển. Vì phòng ngừa bị sóng đánh vào chỗ không biết tên nào đấy, cơ trưởng và phó cơ trưởng đảm đương vị trí thuyền trưởng, liên tục theo dõi vệ tinh định vị, giữ liên lạc với Houshar. Có người phụ trách lọc nước ngọt, có người phụ trách câu cá, bọn họ mang những thứ có thể sử dụng trên máy bay ra sử dụng toàn bộ, cùng nhau vượt qua sự chờ đợi đằng đẵng kế tiếp. Có lẽ là sản vật ở khu vực này quá mức phong phú, nhiều cá không thèm cắn câu, tìm thức ăn dưới biển khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ, một ngày trôi qua cũng chỉ có thể bắt được mười cân cá, tuy rằng còn lâu mới đủ cho họ ăn, nhưng có chút ít còn hơn không, dựa theo tình huống như vậy thì ít nhất họ cũng không lo sẽ bị đói chết. Phần ăn mỗi ngày của họ bị giảm xuống còn một bữa, một bữa này còn phải chia làm hai lần ăn. Nhóm người lớn thì có thể chịu được, Thẩm Trường Trạch do thường xuyên bị Thiện Minh phạt đói bụng, lúc đầu thì còn nhịn được, nhưng đến ba ngày sau thì nó không chịu nổi. Cho dù trong tình huống ăn không đủ no, Thiện Minh cũng không hề giảm lượng huấn luyện thể lực của Thẩm Trường Trạch. Ngược lại bởi vì không có việc gì làm, mỗi ngày hắn chỉ nhìn chằm chằm đứa nhỏ, làm nó không có cách nào nhàn hạ được, bởi vậy nó gần như hàng ngày ôm bụng đói làm các bài huấn luyện nặng quá mức, cuối cùng đói đến mức oa oa khóc. Thiện Minh phiền nhất là khi nó khóc, ở trong máy bay không có chỗ nào để trốn, làm cho lỗ tai của hắn phát đau. Dino nằm trên sô pha không chịu được nữa, mắng: “Thiện, quản con của cậu cho tốt, cậu cứ ngược đãi trẻ em như vậy thì lỗ tai của bọn tôi sẽ nổ tung đấy!” Pearl cũng thở dài nói: “Thiện, đừng quá đáng quá, bây giờ nó ăn còn không đủ no.” Ngay cả Al bình thường không thèm để đứa nhỏ vào mắt cũng không nhịn được nói, “Cưng à, anh đang nói chuyện với Houshar, cậu có thể làm nó ngậm miệng không?” Thiện Minh vỗ lên đầu Thẩm Trường Trạch, cả giận nói: “Mày con mẹ nó còn không câm miệng, rốt cuộc muốn cái gì?” Đứa nhỏ hai mắt đẫm lệ, sụt sịt nói, “Con đói.” Thiện Minh trợn trắng mắt, hắn vẫy Pearl nói: “Mang cơm chiều của anh cho nó.” Pearl đem phần của Thiện Minh cho đứa nhỏ. Đứa nhỏ ôm bánh mỳ nhìn Thiện Minh trong chốc lát, nhỏ giọng nói, “Ba, con ăn thật đấy.” Thiện Minh phiền toái đạp nó một đạp, “Biến sang một bên mà ăn.” Đứa nhỏ lập tức lăn tới một bên, ăn như hổ đói. Đường Đinh Chi yên lặng nhìn hết một màn này, thấp giọng nói: “Có thể chia một nửa phần của tôi cho nó.” Thiện Minh trừng mắt nhìn y, “Không phải chuyện của mày, có phải còn muốn bị bịt miệng không?” Đường Đinh Chi âm thầm thở dài trong lòng. Vài ngày đầu, tất cả mọi việc coi như thuận lợi. Đến ngày thứ sáu họ phiêu bạt trên biển, điều làm cho bọn họ sợ nhất xảy ra, thời tiết đã thay đổi.