Chương 91

“Ba, khó chịu quá…Thoải mái quá…” Trịnh Minh Bảo cả người hư nhuyễn, theo bản năng cười nhẹ với Trịnh Liệt, giọng nói mềm mại ngọt nị.

Trịnh Liệt hơi tránh mặt đi. Loại ánh mắt thiên chân vô tà này thật khiến hắn không dám nhìn thẳng. Bản thân hắn không phải loại người có định lực tốt gì, ở cùng Trịnh Minh Bảo quả thật là đang khảo nghiệm ý chí của hắn.

Hắn tự cảm thấy việc này của hắn không có ý đồ gì, chỉ là muốn giúp Trịnh Minh Bảo tự nhận biết mà thôi, hắn nặng nề thở dài một hơi, cảm thấy bản thân so ra còn hơn Liễu Hạ Huệ.

“Nhớ kỹ. Về sau nếu có loại hiện tượng sinh lý này thì làm như ba vừa làm, tự mình giải quyết, hiểu không?” Trịnh Liệt cố gắng nghiêm mặt nói.

Trịnh Minh Bảo nửa hiểu nửa không gật đầu, ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, trong mắt hiện lên chút nóng lòng muốn thử.

Thấy thế Trịnh Liệt không thể nào yên tâm, lại dặn dò “Việc này không thể làm nhiều lần, làm nhiều lần sẽ hại thân thể. Đến lúc đó nếu bị bệnh, phải tiêm thuốc uống thuốc, ba cũng không dỗ con.”

Trịnh Minh Bảo vừa nghe đến tiêm thuốc uống thuốc, lập tức rụt cổ, gật đầu như đập tỏi “Đã biết, ba.”

Trịnh Liệt vừa lòng sờ đầu nó.

Trịnh Minh Bảo liếc nhìn tay Trịnh Liệt, không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt lại hồng lên như quả táo.

Vẻ mặt của nó vừa nhìn là hiểu ngay, hoàn toàn không che giấu tâm tư. Trịnh Liệt khụ khụ, buông tay, nhìn đồng hồ treo tường nói lảng sang chuyện khác “Bảo Bảo đói bụng không?”

Trịnh Minh Bảo sờ sờ bụng, thành thực nói “Đói.”

Trịnh Liệt bảo “Rời giường đi.”

Trịnh Minh Bảo vốn đang tựa vào lòng Trịnh Liệt, nghe vậy liền ngồi dậy, nhưng vừa nhấc lưng liền ngã lại vào lòng ngực hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nâng mặt nhìn Trịnh Liệt, có chút hoảng sợ “Không có khí lực….Ba, Bảo Bảo bị sao vậy?” Chưa từ bỏ ý định nó lại cố chuyển động, mi gian đột nhiên nhíu lại đầy nghi hoặc “Ba, có thứ gì cứng cứng chạm vô lưng con, nóng nữa…” Nó quay mặt lại, muốn nhìn thứ chạm vô lưng nó là gì.

Trịnh Liệt nhanh chóng nâng nó dậy, xuống giường “Bảo Bảo thay quần áo đi.”

Trịnh Minh Bảo trì độn trong nháy mắt, ngây ngốc hỏi “Chỉ là có thứ gì…”

Trên mặt Trịnh Liệt lộ chút chật vật, sau đó khôi phục trấn định “Không còn nữa, ba đem thứ đó đi rồi.”

Trịnh Minh Bảo giật giật, ngạc nhiên nói “Đúng rồi, vừa nãy không còn…ba, sao lại lúc có rồi lại không có như vậy?”

Trịnh Liệt trầm mặc một chút, sau đó nói “Minh Bảo Bảo, đừng tò mò nữa. Buổi tối tới tạm biệt với bà nội, ngày mai ba dẫn con đi tìm anh.”

“Chỉ là…” Bảo Bảo rất ngạc nhiên, chỉ muốn hỏi tường hỏi tận.

“Không có là không có.” Trịnh Liệt trảm đinh tiệt thiết nói “Con nếu không thay quần áo, ba sẽ không dẫn con đi ăn cơm.”

“Đừng mà!” Trịnh Minh Bảo kinh hô, ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường bắt đầu mặc quần áo, ngay cả việc mình khôi phục khí lực cũng không chú ý. Nó trước mặt Trịnh Liệt không chút cố kỵ, cởϊ áσ lộ ra thân thể thon gầy, sau đó cầm quần áo hôm trước mặc lại.

Vì động tác quá gấp gáp nên lúc mặc đồ thiếu chút nữa ngã vật lên giường. Cuối cùng vẫn là Trịnh Liệt tới giúp một tay mới đem Trịnh Minh Bảo sửa sang lại chính tề.

Không có Trác Thư Nhiên ở đây, đây là lần đầu tiên Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo cùng trải qua sinh hoạt ở nhà, cũng là lần đầu tiên Trịnh Liệt chiếu cố người khác. Hắn bắt đầu bội phục Trác Thư Nhiên có thể thong dong kiên nhẫn chăm sóc tốt cho Trịnh Minh Bảo như vậy.

Nhưng Trịnh Minh Bảo lại rất thích. Sửa sang chỉnh tề xong nó liền biến trở lại thành mỹ thiếu niên thanh thuần xinh đẹp, giống như cái đuôi theo sau Trịnh Liệt, nụ cười trên môi giữ mãi không tắt. Trịnh Liệt ngẫu nhiên quay lại liếc nó một cái, nó lập tức cười tươi hơn, hai mắt cong lại như vành trăng khuyết, khiến Trịnh Liệt tưởng như mọi thứ tốt đẹp nhất thế giới đang hiện diện trước mặt nó.

Lúc bọn họ ra khỏi phòng, An Thế Duy cũng ngáp dài từ phòng hắn đi ra. Hắn nhìn Trịnh Liệt nắm tay Trịnh Minh Bảo, mặt tựa tiếu phi tiếu, tà tà liếc Trịnh Liệt.

Thanh giả tự thanh, Trịnh Liệt không cam lòng hời hợt liếc lại.

An Thế Duy bĩu môi, đắc ý đi tới góc tường gần Trịnh Liệt, nhặt lên một cái điện thoại.

Trịnh Liệt đột nhiên có dự cảm xấu.

Quả nhiên, An Thế Duy cầm điện thoại bấm bấm vài cái, cười đến cực kỳ không có hảo ý đem màn hình quơ quơ trước mặc Trịnh Liệt.

“Bảo Bảo, không được nhìn.”

“Không mềm….Cứng cứng, không thích….”

“Ba…. Làm sao nó mới mềm xuống? Bảo Bảo không thoải mái…”

“… cầm nó…”

“Nó?”

“A.”

“Tay cầm nó, lên xuống một chút…. Á, không phải!”



Một đoạn lại một đoạn rõ rành mạch phát ra từ điện thoại, đủ loại thanh âm hỗn loạn khiến người ta dễ liên tưởng.

“Chậc chậc…” An Thế Duy giả vờ giả vịt lắc đầu “Mặt người dạ thú a mặt người dạ thú a!”

Trán Trịnh Liệt nổi gân xanh. Hắn không nghĩ tới An Thế Duy lại nhàm chán nổi cơn để điện thoại quay lén bọn họ! Nhưng hắn không có xúc động, vì với tính cách tưng tửng của An Thế Duy, hắn càng giận càng khiến An Thế Duy đắc ý.

Trịnh Minh Bảo ngược lại thấy không vui. Nó lấy gấu Teddy ôm trong lòng ném An Thế Duy “Ba không phải cầm thú!”

Câu này….nghe thế nào cũng quái quái! An Thế Duy và Trịnh Liệt cùng lúc thấy dở khóc dở cười. An Thế Duy là trêu tức, Trịnh Liệt lại là xấu hổ và chột dạ. Song nhìn thấy Trịnh Minh Bảo bảo vệ hắn như thế, hắn tự nhiên lại có một cỗ kiêu ngạo.

Ngay cả gấu Teddy cũng ném, thật sự hiếm có nha!

“Mày để thứ đó ở góc phòng làm gì?” Trịnh Liệt không phát hỏa, chỉ nhướn mi hỏi An Thế Duy.

An Thế Duy bắt lấy gấu Teddy do Trịnh Minh Bảo ném tới, bĩu môi nhìn Trịnh Minh Bảo giả mặt quỷ, hù cho nó sửng sốt. Sau đó mới chuyển sang nhìn Trịnh Liệt, vuốt cằm nói “Chứng cớ. Xem mày còn giả ngu với tao không. Mày ôm tiểu quỷ này vào phòng rồi không ra nữa, còn nói không phải loại quan hệ này với nó? Đường đường là Trịnh thiếu, sao lại dám làm không dám nhận?”

Trịnh Liệt trợn trắng mắt, hừ một tiếng “Đường hoàng đi! Mày nghĩ tao không biết mày tính làm gì sao? Bắt lấy thóp của tao, về sau khi có cơ hội liền sai tao làm này làm nọ, đúng không?” Đều là hắn muốn vờn thôi đúng không?

An Thế Duy hoàn toàn không chột dạ vì bị nhìn thấy, chỉ cười như không cười nhìn Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo “Thì sao? Hữu dụng đúng không! Tao nghĩ có vài người sẽ thấy hứng thú với nó, ví dụ như dì Phùng này, hay là Trác Thư Nhiên này?” Cách cũ nhưng hiệu quả là ok rồi.

Không thể không thừa nhận, vừa nghe tới hai cái tên này, Trịnh Liệt lập tức có chút đau đầu. Tuy rằng không thể trở thành sự thật, nhưng nếu An Thế Duy thật sự đem đoạn ghi âm này đưa cho Phùng Lệ An nghe, Phùng Lệ An chắc chắn sẽ bảo Tiêu Sân hành hung hắn một trận. Trong cảm nhận của bà, Trịnh Minh Bảo này không giống những tình nhân của Trịnh Liệt hắn. Trịnh Liệt dám động tới Trịnh Minh Bảo, quả thực là hủy hoại mầm non quốc gia. Một khi Phùng Lệ An phát cáu, Trịnh Liệt chỉ có nước ngoan ngoãn nhận phạt. Mà Trác Thư Nhiên… Tình cảm y dành cho Trịnh Minh Bảo rất sâu đậm, lúc hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, y đã dám thuê người đυ.ng xe ngăn cản Trịnh Liệt động tới Trịnh Minh Bảo. Nếu bị y hiểu lầm, Trịnh Liệt cảm giác nhất định sẽ hậu hoạn vô cùng.

Không thể không nói, An Thế Duy thật biết đúng thóp để bắt.

Trịnh Liệt hỏi “Mày muốn tao làm gì?” Hắn nói ra câu này tương đương với việc gián tiếp nhận thua. Đương nhiên, nếu đối phương không phải An Thế Duy, dám uy hϊếp hắn như vậy, hắn nhất định có một trăm thủ đoạn khiến đối phương mất nhiều hơn được.

An Thế Duy cười ha ha! Hắn và Trịnh Liệt cãi nhau thành quen, bắt tay với Trịnh Liệt làm chuyện xấu cũng nhiều, mà đào hầm đâm chọt đối phương cũng không ít. Khiến đối phương chủ động cúi đầu không dễ dàng gì, vì vậy mỗi lần phá lệ thành công đều có cảm giác thành tựu.

Trịnh Liệt cảm thấy tay có chút ngứa. Bộ dáng lên mặt chướng mắt của An Thế Duy thật giống muốn ăn đòn! Hắn bắt đầu hoài nghi mình nhận thua nhanh như vậy có phải là quyết định đúng đắn hay không.

An Thế Duy đạp lên sự nhẫn nại của Trịnh Liệt rồi liền thu tiếng cười, sau đó không chút do dự ném điện thoại cho Trịnh Minh Bảo.

Trịnh Minh Bảo vốn không hiểu Trịnh Liệt và An Thế Duy đang nói cái gì, đột nhiên có thứ gì bay tới trước mặt nó, nó a lên một tiếng sau đó không giơ tay lên đón mà nhảy đến bên cạnh Trịnh Liệt vì muốn bảo vệ hắn, thiếu chút nữa không chụp được, may mắn là thân thủ nó nhanh nhẹn, ngay lúc mành chỉ treo chuông mà bắt được.

Trịnh Liệt nhìn An Thế Duy.

An Thế Duy lắc lắc gấu Teddy với Trịnh Minh Bảo “Mày ném tao một lần, tao ném lại một lần.”

Trịnh Minh Bảo hiểu được An Thế Duy “khi dễ” Trịnh Liệt, trừng mắt huy huy nắm đấm với hắn.

An Thế Duy bật cười, nhún nhún vai, chuyển hướng nói với Trịnh Liệt “Đi ăn cơm thôi, tao sắp chết đói rồi.”

Trịnh Liệt quơ quơ điện thoại “Vì sao? Không giải thích sao?”

An Thế Duy khoát tay “Đây là nhắc nhở mày. Có một số việc, hoặc là quang minh chính đại làm, hoặc là tuyệt đối không làm. Che che giấu giấu, ái muội không rõ, ngược lại khiến ai cũng không vui vẻ. Hôm nay là tao làm, về sau thì sao? Trịnh Liệt, trải qua việc lần trước, tao nghĩ là, ai trong chúng ta cũng có chút thay đổi.”

Trịnh Liệt trầm mặc trong chốc lát, nở nụ cười “Tuy rằng tao vẫn có cảm giác mày chỉ đang kiếm cớ cho loại nghe lén này, nhưng có thể tìm ra được cái cớ như vậy xem ra có tiến bộ. Không uổng công Sân ca điều giáo lâu như vậy!”

An Thế Duy nheo lại mắt, chậm rì rì nói “….Ai nói không phải đâu?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trịnh Liệt, mày chết chắc rồi! An Thế Duy dùng ánh mắt nói.

Thử xem! Tao chờ! Trịnh Liệt đứng sau Trịnh Minh Bảo, khıêυ khí©h cong môi. Đừng tưởng hắn không nhớ rõ vừa rồi tên này uy hϊếp hắn!

Bọn Trịnh Liệt đang muốn ra ngoài ăn thì nhận được điện thoại của Phùng Lệ An, hỏi bọn hắn khi nào đến. Hóa ra lúc An Thế Duy dẫn Trịnh Minh Bảo đi, Phùng Lệ An đã dặn bọn hắn khi trở về nhớ tới ăn cơm.

Nhưng An Thế Duy lại là tên quỷ dễ quên!

Nhớ tới chủ nhà Tiêu Nguyên và đại ca Tiêu Sân, Trịnh Liệt và An Thế Duy nhất thời rùng mình, dùng tốc độ ánh sáng chạy tới Tiêu gia.

May mắn là Phùng Lệ An có tình yêu và sự kiên nhẫn vô hạn dành cho Trịnh Liệt, yêu ai yêu cả đường đi lối về, An Thế Duy và Trịnh Minh Bảo cũng được hưởng sái.

Phùng Lệ An thấy Trịnh Minh Bảo khôi phục tinh thần thì rất vui mừng, thân thiết ôm nó trong chốc lát, nói với Trịnh Liệt “Tiểu Liệt rốt cuộc cũng thành một người cha đủ tư cách rồi.”

Không biết tại sao, Trịnh Liệt chảy mồ hôi lạnh. Tiêu Sân và An Thế Duy đều nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ cười nhạo.

Nhưng Phùng Lệ An chỉ nói thế, không có nhắc tới Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn còn đang được gửi nuôi tại Tiêu gia.

Lúc ăn cơm, trên bàn đã có ba tiểu quỷ Tiêu Ly, Tiêu Thụy, Tiêu Nhiên. Đại Bảo Tiểu Bảo còn nằm trong nôi, được đặt bên cạnh bàn. Bọn Tiêu Ly ăn cơm xong liền vây quanh nôi, cầm chén nhỏ muỗng nhỏ cẩn thận uy Đại Bảo Tiểu Bảo ăn cháo. Bảo mẫu đứng một bên nhìn bọn họ, không dám nói lời nào. Đại Bảo Tiểu Bảo ngược lại rất dễ thích ứng, cực kỳ thân cận với ba đứa nó.

Trịnh Liệt nhìn không chớp mắt. Nói hắn lãnh huyết cũng được, vô tình cũng được, nhưng hắn thật sự không có cảm giác gì với hai đứa con ruột của chính mình. So ra, hắn nguyện thu thập cục diện rối rắm cho Trịnh Phỉ, nguyện ý chăm lo cho Trịnh Minh Bảo, nhưng tạm thời tuyệt đối không muốn lại gần Đại Bảo Tiểu Bảo.

Phùng Lệ An yên lặng nhìn, biết chuyện này không thể nóng vội, vì thế không khó xử hắn, tự mình giúp Trịnh Minh Bảo thu dọn hành lý, thanh thản tiễn bọn hắn đi.

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo ngồi trên máy bay tới nước M.