Trịnh Liệt ngồi trên ghế sô pha bằng da thật trong thư phòng, hai chân bắt chéo, một tay đặt lên tay vịn được khắc hoa văn, hai mắt nhắm hờ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Đường ngồi đối diện hắn, gương mặt già nua trong lúc này lộ vẻ do dự.
Ân Triệu Lan đang pha trà.
Sở thích của Trịnh Liệt trong mắt bọn thế gia đệ tử chính là kiểu quái dị không giống ai, đều là tùy theo cảm tính. Ví dụ như thư phòng được hắn trang trí theo phong cách cổ điển xa hoa, không ăn nhập gì với cá tính phong lưu phóng khoáng của hắn. Hắn cũng không biết pha trà, cảng không biết thưởng trà, nhưng lại thích người ta pha trà theo đúng quy củ phức tạp cho hắn, sau đó sẽ dùng vị giác của kẻ ngoại đạo mà đánh giá ngon dở.
Cho dù tiền trong túi Trịnh Liệt nhiều cỡ nào, hành vi cử chỉ của hắn đều toát lên vẻ nhà giàu mới nổi, chỉ là hắn hoàn toàn không bận tâm, lúc nào cũng làm theo ý mình.
Ngược lại, Ân Triệu Lan cao ngạo tự phụ, năm ngón tay không dính dương xuân thủy, trên tay cầm trà cụ, vì tên nhà giàu mới nổi này pha trà.
Ân Triệu Lan trước đây từng cảm thấy khuất nhục, không cam lòng, giờ khắc này y cũng không còn bận tâm nữa.
Nhân sinh vốn dĩ không có gì gọi là công bằng.
Thiếu niên Ân Triệu Lan mười bảy tuổi đã từng vì án oan của gia đình mà không từ thủ đoạn, rốt cuộc trải qua bao nhiêu năm, y mới biết Ân gia cũng không sạch sẽ như y vẫn nghĩ. Chính là Ân Triệu Lan đã vì điều này mà hy sinh cả đời mình. Y đã không còn là thiếu niên năm đó không biết trời cao đất dày. Hết thảy đều không thể quay lại như trước.
“…. Tôi biết hai người muốn nói gì.” Trịnh Liệt nhận tách trà Ân Triệu Lan pha, đi thẳng vào vấn đề “Cũng biết nguyên nhân hai người trục xuất tôi khỏi ghế chủ tịch.”
Trần Đường chưa kịp mở miệng đã bị lời nói của Trịnh Liệt chặn ngang, ông lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
“Lúc ấy chúng tôi thầm nghĩ đến biện pháp này.” Trần Đường trầm giọng “Chúng tôi cũng chỉ muốn bảo vệ cậu.” Là một trưởng bối, lại vì Trịnh Liệt mà hy sinh Ân Triệu Lan, trong lòng ông vẫn có chút hổ thẹn.
Ông sớm đã chuẩn bị sẽ bị Trịnh Liệt giận chó đánh mèo nhục mạ, nhưng vào biệt thự rồi, thái độ của Trịnh Liệt đối với ông và Ân Triệu Lan thập phần bình tĩnh, thậm chí có thể nói là ôn hòa, điều này làm cho Trần Đường thả lỏng không ít, cảm thấy sự tình có cơ may được cứu vãn.
“Trần thúc, ông vì Trung Thiên cống hiến nhiều năm như vậy, tôi đều biết đều biết.” Hiếm khi mới nghe được câu ân tình của Trịnh Liệt, nhưng Trần Đường còn chưa kịp cảm động, câu sau của hắn đã khiến ông chấn động không nhẹ.
Trịnh Liệt nói “Nhưng tuổi ông đã lớn, cũng đến lúc về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của Trần Đường cũng không che giấu được cơn giận, cơ thể ông rung rung “Chúng tôi chỉ muốn tốt cho cậu…”
“Tốt? Trần Đường!” Trịnh Liệt trầm mặt, uống một ngụm trà sau đó tùy tay ném tách trà lên khay, ngay cả “Trần thúc” cũng không gọi “Đừng cậy già lên mặt trước mặt tôi! Tổng giám đốc Ân không hiểu chuyện, ông cũng điên theo cậu ta luôn sao? Tôi là chủ tịch tập đoàn Trung Thiên, là cấp trên của ông! Tập đoàn xảy ra chuyện, người đầu tiên cần được báo tin không phải nên là tôi sao? Ai cho ông quyền tự quyết định? An gia? Tiêu gia? Bọn họ cùng lắm chỉ là hai cổ đông của tập đoàn! Từ khi nào mà sản nghiệp trong tay tôi lại đến phiên bọn họ vung tay múa chân?”
“Trịnh thiếu, Trịnh, Tiêu, An ba nhà, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Xảy ra chuyện như vậy, cho dù là ai cũng chỉ nghĩ đến việc bảo hộ cậu….” Không thể ngờ được Trịnh Liệt lại đột nhiên tức giận, hơn nữa từng câu từng chữ đều có lý, Trần Đường chỉ có thể nói lý do duy nhất.
“Không có ai là bạn bè mãi mãi, cũng không có ai vĩnh viễn là kẻ thù. Lâu gia cho các người một bài học xương máu như vậy còn chưa đủ sao?” Trịnh Liệt nói không chút lưu tình “Công là công, tư là tư! Chúng ta là thương nhân, trên thương trường nói chuyện thương trường! Nếu ông ngay cả cấp trên của mình là ai cũng phân không rõ thì tôi giữ ông làm gì? Một hai cổ đông nhỏ nhoi đã có thể ra lệnh cho ông, vậy chức tổng giám đốc điều hành của ông có ích gì?” Hắn đùa cợt nói.
Trần Đường không chịu nổi mặt đỏ lên, thở hổn hển không nói được câu nào.
Trịnh Liệt lại tiếp tục “Lý do phản bội của ông chỉ khiến tôi thấy buồn cười. Cho dù xuất phát điểm của ông là muốn tốt cho tôi, nhưng xin lỗi, nhiêu đó chưa đủ để tha thứ. Trần Đường, tôi nghĩ ông trước hết hãy về hưu đi!”
“Như ý ông chủ muốn!” Trần Đường hoắc mắt đứng dậy, cứng rắn nói, cả người cứng nhắc bước nhanh rời khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng bị đóng mạnh rầm một tiếng, bên trong phòng lâm vào một trận trầm mặc.
Trịnh Liệt mặt không đổi sắc nhìn Ân Triệu Lan “Cậu có vẻ đã đoán trước được?”
“Kỳ thật anh không cần phải nói khó nghe đến vậy. Trần tổng vốn có định từ chức…” Ân Triệu Lan rũ mi mắt nói.
“Cậu cho rằng những lời đó tôi nói cho Trần Đường nghe?” Trịnh Liệt nói “Trần Đường già rồi nên lẩm cẩm, kẻ ngu xuẩn nhất chính là cậu.”
Ân Triệu Lan bình tĩnh “…ngu xuẩn?”
“Quá ngu xuẩn.” Trịnh Liệt chốt lại.
Ân Triệu Lan cảm giác khí lực cả người đều biến mất “Tôi sẽ từ chức…”
Làm công ty tổn thất một ngàn vạn sẽ tự động từ chức. Đây là một trong những điều kiện để Ân Triệu Lan trở thành tổng giám đốc điều hành tiếp theo. Trước đây Ân Triệu Lan một chút cũng không thèm để tâm, giờ khắc này lại lộ rõ, dường như Trịnh Liệt đã dự kiến được từ trước.
Có lẽ Trịnh Liệt sớm đã nhận thấy y kiêu ngạo tự phụ, trước sau gì cũng sẽ gặp đại họa.
Quả nhiên, y rước sói vào nhà, khiến cho tập đoàn Trung Thiên thiếu chút nữa sửa thành họ Lâu.
“Đây là câu trả lời của cậu? Ân Triệu Lan, cậu thực khiến tôi quá thất vọng.” Trịnh Liệt nhìn Ân Triệu Lan hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu.
Tim Ân Triệu Lan đập thật mạnh, tựa như có ai dùng búa gõ từng phát từng phát vào ***g ngực y.
Cho dù lả sản nghiệp của chính mình, Trịnh Liệt vẫn không mấy khi đoái hoài, luôn phủi tay mặc kệ. Nhưng từ khi Trịnh Liệt đột nhiên có hứng thú với sự vụ tập đoàn, chú ý tới biểu hiện của vị tổng giám đốc điều hành kế nhiệm Ân Triệu Lan, thậm chí còn ra tay làm khó dễ, thần kinh Ân Triệu Lan vẫn luôn căng thẳng, dốc hết toàn lực để đạt được thành tích tốt nhất, muốn Trịnh Liệt phải thật sự nể phục y, để hắn công nhận tài năng của y, khẳng định được chính mình…. Để y có thể hãnh diện.
Chỉ là, y nóng vội, nhất thời sơ ý bị Lâu Vũ Tĩnh gài bẫy. Y chung quy đã làm Trịnh Liệt thất vọng rồi….
“Thực xin lỗi… Tôi…” Y lắp bắp nói.
Chuyện tới bây giờ, y đã nhận thấy nội tình không đơn giản như vẻ bề ngoài. Trong khi bọn họ còn đang bó tay không tìm ra biện pháp, hoang mang lo sợ, thì tình thế biến chuyển không ai ngờ trước được. Nhìn thái độ thong dong trấn định của Trịnh Liệt đã có thể đoán được hắn trong ván cờ này không phải sắm vai con tướng cần được bảo vệ.
Ân Triệu Lan cảm thấy vừa ủy khuất vừa xấu hổ. Ủy khuất là vì chuyện quan trọng như vậy, Trịnh Liệt cư nhiên lại không cho y biết. Xấu hổ là vì, nếu không phải Trịnh Liệt có sự chuẩn bị trước, tập đoàn Trung Thiên, còn có cả An gia, Tiêu gia, thật sự có thể vì sai lầm của y mà thương tổn không vực dậy được.
Cho nên dù y cao ngạo, cũng không thể không cúi đầu nhận sai.
“Chuyện này, tôi cũng có sai. Tôi dung túng cậu quá mức, để cậu ở Trung Thiên làm việc quá mức thuận lợi.” Trịnh Liệt nói “Cậu có năng lực, nhưng không có kinh nghiệm. Trước khi tiếp nhận Trung Thiên, cậu nên ra ngoài rèn luyện một chút.”
Ân Triệu Lan mạnh ngẩng đầu nhìn hắn!
Quan hệ giữa hai người dù đã bớt căng thẳng nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Ân Triệu Lan tâm bình khí hòa nghe Trịnh Liệt nói, cũng là lần đầu tiên Trịnh Liệt tâm bình khí hòa nói chuyện với Ân Triệu Lan.
Dung túng… thuận lợi… tiếp nhận Trung Thiên… rèn luyện…
“Anh… có ý gì?”
Trịnh Liệt nói “Cậu trước tới chi nhánh ở nước ngoài của công ty một thời gian. Sau đấy, khi đã đủ tư cách hẵng trở về Trung Thiên nhậm chức tổng giám đốc điều hành.”
Không thể tưởng tượng được, phát sinh nhiều chuyện như vậy, Trịnh Liệt vẫn cho y tiếp nhận Trung Thiên!
Ân Triệu Lan vẫn luôn cố gắng chứng minh năng lực trước mặt Trịnh Liệt. Hiện tại rốt cuộc được như ý nguyện, y lại không có chút vui mừng.
Bởi Trịnh Liệt muốn y xuất ngoại… Trước đây, y chỉ cười với người con gái khác một cái, Trịnh Liệt liền tức giận, cho dù chia tay hắn cũng không để y tự do, bá đạo vây khốn y…. Người như vậy, lúc này đây lại chủ động cho y xuất ngoại, cho phép y rời đi….
“Vì sao?” Ân Triệu Lan thì thào thất thần.
Trịnh Liệt tưởng y muốn hỏi chuyện ra nước ngoài, vì thế trả lời “Cậu chưa nếm trải nhiều thất bại, môi trường làm việc ở nước ngoài tương đối bình đẳng, nếu cậu không thể thuyết phục cấp dưới nghe lời mình thì cho dù chức vị của cậu cao tới đâu cũng không khiến người ta nể trọng. Như thế sẽ tốt cho cậu. Cậu không phải vẫn hổ thẹn với thân phận con nuôi của mình hay sao?” Câu cuối có chút trêu tức.
“…. Vì sao vẫn cho tôi tiếp nhận Trung Thiên? Tôi đã phản bội anh không phải sao?” Ân Triệu Lan nhìn thẳng hắn “Anh không sợ tôi sẽ trục xuất anh ra khỏi Trung Thiên một lần nữa sao?”
Trịnh Liệt sửng sốt. Ân Triệu Lan ngoài miệng nói lời khıêυ khí©h, trong mắt lại có chút gì đó kỳ lạ, giống như đang nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trịnh Liệt buông tay “Cậu đừng có tự huyễn hoặc bản thân như vậy. Lúc đấy tôi chỉ tương kế tựu kế, rời khỏi Trung Thiên để đánh lạc hướng Lâu Vũ Tĩnh. Nếu tôi muốn đoạt lại Trung Thiên thì dễ như trở bàn tay thôi. Tôi chỉ muốn dạy cho cậu một điều, đừng có khinh thường bất cứ ai! Tôi nắm giữ Trung Thiên đã mười năm có lẻ, nó vẫn sừng sững như trước, thậm chí phát triển hơn, cậu thật sự cho rằng tôi là kẻ vô dụng? Nếu muốn thật sự phản bội, còn phải xem cậu có năng lực đó không! Tôi chờ!” Ánh mắt hắn nhìn Ân Triệu Lan có chút khinh miệt.
Mặt Ân Triệu Lan tái xanh, mi gian hiện lên sự quật cường, còn có sự đau đớn!
Trịnh Liệt thoáng dịu sắc mặt, nhẹ giọng hỏi “Cậu vẫn chưa trả lời tôi, cậu có đồng ý không?”
Ân Triệu Lan trầm mặc một lúc, hỏi lại “Tôi đi rồi, vậy ai sẽ quản lý Trung Thiên?”
“Điều này tôi tự có chủ trương, cậu không cần lo lắng.” Trịnh Liệt nói. Hắn thoạt nhìn đã định liệu trước, hiển nhiên đã có chủ ý riêng rồi.
Ân Triệu Lan cắn môi, đột nhiên hỏi “Nếu tôi không muốn, kiên quyết rời khỏi Trung Thiên thì sao?”
Trịnh Liệt ngừng một lát, bình thản nói “Nếu vậy, cậu cứ rời đi. Tôi không miễn cưỡng…”
Một cỗ khó chịu nảy lên trong ngực Ân Triệu Lan, y cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, giống như có thứ gì sắp rơi xuống. Y nghiêng mạnh đầu sang một bên, không để Trịnh Liệt phát hiện sự khác thường.
Nhưng ánh mắt Trịnh Liệt vẫn không rời Ân Triệu Lan, như thế nào sẽ không phát hiện?
Ân Triệu Lan đã từng là ái nhân hắn phủng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Hắn cố gắng giữ y lại, y cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn, thậm chí còn dùng tới thủ đoạn thế thân. Rốt cuộc, Trịnh Liệt tâm tro ý lãnh, buông tay. Ông trời lại trêu đùa, để hắn biết được Ân Triệu Lan yêu hắn mà bản thân y cũng không biết!
Đúng vậy, Ân Triệu Lan yêu Trịnh Liệt. Nếu không yêu, tại sao y lại vì Trịnh Liệt lãnh đạm mà bất an? Nếu không yêu, vì sao lại luôn khıêυ khí©h Trịnh Liệt, hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Liệt, muốn được Trịnh Liệt thừa nhận? Nếu không yêu, vì cái gì ngay thời điểm nguy cấp y lại cam tâm tình nguyện gánh vác trách nhiệm cho Trịnh Liệt, chấp nhận ngồi tù thay hắn?
Chỉ là Trịnh Liệt đã không còn chỉ cần mỗi mình y. Nguyên nhân là bởi, tình cảm đã tiêu tan, Trịnh Liệt mới có thể thoát khỏi vòng u mê, thấy rõ cái yêu của Ân Triệu Lan.
Cái yêu của Ân Triệu Lan, kiêu ngạo mà quật cường, cũng rất lừa mình dối người. Tình cảm đến rất sớm, lại hiểu được quá trễ.
Đây với Trịnh Liệt và Ân Triệu Lan mà nói, cũng có thể coi như một loại bi ai.
“Ân Triệu Lan, cậu yêu tôi sao?” Trịnh Liệt hỏi.
Ân Triệu Lan cả người chấn động, gắt gao mím môi, im lặng không nói gì.
Vì thế Trịnh Liệt biết y sẽ không thừa nhận. Trước mặt hắn, có lẽ y cả đời cũng không thừa nhận. Giữa bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện, mà phần lớn trong đó với Ân Triệu Lan mà nói, đều là khuất nhục, đều là cú giáng mạnh vào lòng tự tôn của y. Tới cuối cùng, y cư nhiên lại yêu kẻ lăng nhục mình! Đây là điều mà Ân Triệu Lan không thể chấp nhận được! Y có thể thừa nhận mình yêu Trịnh Liệt trước mặt Trần Đường, nhưng đứng đối diện Trịnh Liệt, y lại không thể thẳng thắn thành khẩn như thế.
Ngay lúc Trịnh Liệt nghĩ Ân Triệu Lan vẫn sẽ im lặng, Ân Triệu Lan đột nhiên nhắm mắt lại, giống như đang nói sảng “Trịnh Liệt, nếu, nếu anh có thể đối với tôi như sáu năm trước… Chúng ta, có thể bắt đầu lại lần nữa được không?” Y không dám mở mắt, tựa như chỉ cần mở to mắt, dũng khí của y đều sẽ biến mất.
Cả đời y, đây có thể là lần duy nhất y muốn vãn hồi cảm tình càng lúc càng phai nhạt giữa y và Trịnh Liệt….
Sáu năm trước…. Sáu năm trước Trịnh Liệt gặp lại Ân Triệu Lan, đối với y tái kiến chung tình, bị tình yêu biến thành kẻ hồ đồ, một lòng một dạ theo đuổi một người, đối với kẻ đó thiên y bách thuận, chuyên tình độc sủng. Đáng tiếc, kết cục bị người ta thiết kế thế thân cùng với hai chữ “Không yêu”, đem cảm tình và lòng tin của hắn đập vỡ nát hoàn toàn.
Hắn dồn hết tâm tư yêu một người, thứ nhận lại được chỉ là ghét bỏ, cảm giác đó, thật sự rất đau. Vậy nên hắn sợ, hắn lùi bước. Hắn chỉ là một công tử hoàn khố bình thường, từ trước tới nay luôn vô tâm vô phế, phong lưu thành tính, chưa từng chịu trách nhiệm với ai, hắn không nên cậy mạnh đi làm một kẻ tình si.
Sáu năm trước…. đã cách hắn quá xa. Hắn không có khả năng trở lại mình của ngày đó.
Trịnh Liệt phức tạp nhìn Ân Triệu Lan, chậm rãi mà kiên định nói “Xin lỗi.”
Hai hàng lệ từ khóe mắt nhắm chặt của Ân Triệu Lan chảy xuống.