Hai người cãi nhau ầm ĩ tới hơn nửa đêm, một bên thì quần áo thì đã ướt toàn bộ, một bên thì quần áo cũng biến thành ướt một nửa, nhìn không ra bộ dáng gì, cả hai lại dứt khoát không chịu đổi, để mặc quản lý câu lạc bộ đứng cầm hai bộ quần áo chờ bọn hắn thay, còn bọn hắn thì tại phòng nghỉ cầm lấy rượu tây coi như nước lã mà uống, còn cười cười xấu xa bảo quản lý đem chi phí tính hết cho Tiêu Sân. Quản lý câu lạc bộ chỉ mong hai tổ tông này không nháo sự, nghĩ nghĩ ông chủ nhà hắn cũng chả có biện pháp đối phó bọn họ, liền chỉ biết theo yêu cầu mà làm, còn “không cẩn thận” gởi cho ông chủ hai cái hóa đơn, một hiển nhiên là tiền rượu, cái thứ hai là tiền thuốc men cho mấy bảo an bị Trịnh thiếu đánh.
Hai tên thỏ tể tử xấu xa thành công hãm hại đại ca nhà mình, vô cùng không biết xấu hổ mà tiếp tục chạm trán uống rượu. Trịnh Liệt trong lòng phiền muộn, không có chú ý nhất thời uống nhiều hơn, cũng không duy trì được vẻ mặt vô sự, bắt đầu ôm An Thế Duy vừa khóc vừa mắng “Lão tử là thật tâm yêu y, mẹ nó! Thật tâm yêu y! Y lại cứ như vậy đâm một nhát dao vào tim lão tử…”
An Thế Duy thật là bị nước mắt của hắn chọc sợ tới tỉnh cả rượu.
Trịnh Liệt a! Này tên bằng hữu từng cùng hắn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau bị người ta đập chai bia lên đầu đến đổ máu cũng không sợ còn có thể phản kích! Lại càng không cần nói hắn bị Tiêu Sân điều giáo đến tâm tính lãnh ngạnh.
Lúc trước rõ ràng là “vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân”, hiện tại cư nhiên vì một nam nhân khóc!
(vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, ý chỉ kẻ lăng nhăng chơi bời nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với ai)
Này con mẹ nó là cái chuyện gì?!
An Thế Duy cực độ buồn bực, đến cuối cùng Trịnh Liệt coi trọng Ân Triệu Lan ở điểm nào? Bất quá hiện tại chia tay tuyệt đối là chuyện tốt! Sợ là sợ Trịnh Liệt rất không có tiền đồ mà suy sụp tới không vực dậy nổi – chuyện này rất có khả năng! Lúc trước Trịnh Liệt nhất định sẽ không làm cái loại sự tình này, nhưng từ khi Trịnh Liệt quen biết Ân Triệu Lan, An Thế Duy đối Trịnh Liệt đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì.
Nếu đây đích thực là tình yêu, An Thế Duy hy vọng cả đời mình đều không cần trải nghiệm qua.
An Thế Duy cũng vô tâm vô tình uống, ân ân a a đáp lại mấy lời vô nghĩa của Trịnh Liệt, lại cố tình rót thêm rượu cho hắn, đem hắn lộng đến say khướt, sau đó khiêng hắn từ cửa sau của câu lạc bộ mà rời đi.
Xe hơi của An Thế Duy là một chiếc Aston Martin, là xe hơi thể thao siêu sang bán với số lượng có hạn. Năm đó An Thế Duy là vung một núi tiền mới rước được bảo bối này về, bình thường chăm sóc bảo dưỡng như thể chăm vợ, không để ai tới cọ. Đêm nay tới vội vàng, nhất thời dùng nó mà đi. An Thế Duy mặt đầy đau khổ đem con ma men Trịnh Liệt ném tới ghế sau, nghe được trong miệng hắn còn mơ mơ hồ hồ gọi tên Ân Triệu Lan, trong thanh âm còn mang theo thương tâm thống khổ mà An Thế Duy nghe ra không được.
Mắt thấy bằng hữu của mình bị đạp hư thành cái dạng này, An Thế Duy trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ tà hỏa. Hắn lấy điện thoại gọi cho tên thủ hạ hay đi tìm mỹ nhân cho hắn, kêu hắn chuẩn bị một nam hài tử sạch sẽ đến phòng của mình.
Tên thủ hạ thanh âm thực kinh ngạc “Ông chủ, còn muốn thêm hả? Ngài không vừa lòng Tần Trăn sao?”
“Tần Trăn là ai?” An Thế Duy ngạc nhiên hỏi.
“… là cái hài tử hôm nay đưa đến phòng ngài!” Thủ hạ bất đắc dĩ nói.
“Cậu ta còn chưa có đi?” An Thế Duy nhíu mày. Lúc ấy hắn cứ như vậy bỏ y lại, y cư nhiên không có rời đi?
“A, ngài đuổi cậu ta? Sorry, tôi không biết, tôi sẽ lập tức bảo cậu ta đi!”
“Khoan” An Thế Duy nhớ tới hài tử kia thân thể xinh đẹp, còn có một đôi mắt xếch thật sự khiến người ta mê muội, đột nhiên thay đổi chủ ý “Cứ để cậu ta ở lại, không cần đuổi đi”.
Thủ hạ tuy rằng đối với ông chủ thay đổi xoành xoạch cảm thấy kỳ cục, nhưng nếu ông chủ đã nói như vậy, hắn liền phân phó xuống dưới, còn đơn giản kể cho ông chủ hoàn cảnh của Tần Trăn.
An Thế Duy nhếch mắt nhìn đến Trịnh Liệt đang xỉn tới mức phân không rõ đông tây nam bắc, ba một tiếng cúp điện thoại, đạp mạnh chân ga, xe thể thao nháy mắt khởi động, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
—
An Thế Duy khiêng Trịnh Liệt trở lại chỗ ở, quả nhiên nhìn thấy hài tử gọi là Tần Trăn kia vẫn còn ở đó.
Y đã mặc lại quần áo, trên mặt vẫn là lớp phấn trang điểm như cũ, hiển nhiên là đã nhận được phân phó mà trang điểm lại. Nghe được tiếng mở cửa, hài tử vốn đang ngồi ở sô pha lập tức đứng lên, mắt xếch hơi hơi nhướn lên kinh nghi bất định nhìn An Thế Duy đang khiêng một Trịnh Liệt mềm oặt.
“Còn thất thần ở đó làm gì? Lại đây hỗ trợ!” An Thế Duy quát.
Tần Trăn cắn cắn đôi môi hồng nhuận xinh đẹp, tự trấn định mình, đến đỡ cánh tay bên kia của Trịnh Liệt.
“A Lan…” Trịnh Liệt thì thào gọi.
Tần Trăn sửng sốt, theo bản năng nhìn An Thế Duy một cái, chỉ thấy An Thế Duy nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Hai người hợp lực đem Trịnh Liệt chuyển vào phòng.
An Thế Duy chỉ huy Tần Trăn cởϊ qυầи áo cởi giày vớ Trịnh Liệt, thấm ướt khăn lau mặt Trịnh Liệt.
Tần Trăn lo lắng An Thế Duy mang Trịnh Liệt trở về là chuẩn bị chơi ba người, y dù là đã chuẩn bị kỹ càng thì cùng chỉ là trai tân chưa biết gì, tự mình lung tung nghĩ bậy đem chính mình dọa sợ đến chân tay đều run rẩy.
An Thế Duy cũng không để ý y nghĩ như thế nào. Theo lời thủ hạ của hắn, hài tử gọi Tần Trăn này vì cha mình chơi cờ bạc thiếu nợ mà bị bắt tới gán nợ, lại vì có bộ dạng xinh đẹp mà bị đem đi bồi dưỡng để làm phục vụ. Nhưng y không cam lòng, sử dụng không ít thủ đoạn mới có cơ hội tới gần An Thế Duy. Y đối kẻ cho vay hứa rằng nếu y có thể khiến An Thế Duy vui vẻ liền cùng y ký hiệp ước xóa nợ cho cha y, còn nếu không y liền treo biển hành nghề tiếp khách. Chuyện này đối với Tần Trăn chính là được ăn cả ngã về không, thế nên y đối với An Thế Duy sử dụng hết tất cả chiêu thức hòng lưu lại hắn, thế nhưng thất bại, sau y cả người đều như đang trong mộng, không dám rời khỏi chỗ ở của An Thế Duy nửa bước.
Nhưng sau này lại nhận được điện thoại của thủ hạ An Thế Duy, y nguyên bản đang vô cùng tuyệt vọng như có được một tia hy vọng. An Thế Duy lần nữa xuất hiện, còn mang theo một nam nhân khác.
Bất luận An Thế Duy muốn chơi như thế nào, chỉ cần hắn cao hứng, Tần Trăn liền thuận theo, y cũng không còn lựa chọn nào khác.
Gặp Tần Trăn đem Trịnh Liệt chỉnh đốn sạch sẽ, An Thế Duy gật gật đầu, ra lệnh “Tôi không cần biết cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần cùng hắn lên giường. Xong chuyện, hiệp ước kia tôi ký.”
Đôi mắt xếch của Tần Trăn nháy mắt sáng lên! Y liếc liếc mắt nhìn Trịnh Liệt say rượu, dưới đáy mắt lóe lên một mặt ngoan kình bất chấp tất cả, gật gật đầu liên tục “Tôi sẽ làm được!”
An Thế Duy vừa lòng nở nụ cười.
Hắn trong lòng đang tính toán dữ dội. Nếu Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan chia tay, hắn liền khiến bọn họ triệt để chia tay! Ân Triệu Lan kia vốn là tên khiết phích, tuyệt đối không chấp nhận tình nhân của mình phản bội. Chỉ cần Trịnh Liệt về sau cùng kẻ khác lên giường, y nhất định chịu không nổi, rốt cuộc không thể cùng Trịnh Liệt “gương vỡ lại lành”.
An Thế Duy không biết Ân Triệu Lan vì muốn chia tay Trịnh Liệt đã sắp xếp để hắn cùng người khác lên giường. Sắp xếp này của Ân Triệu Lan cũng như An Thế Duy có thể nói là trăm sông đổ về một bể.
Bất quá, nếu An Thế Duy biết hắn liền sẽ không làm chuyện giúp đỡ thừa thải này, Trịnh Liệt về sau cũng sẽ không bởi vậy mà có một đoạn nghiệt duyên.
—
Trịnh Liệt tỉnh lại là vì cơn đau đầu như muốn nứt óc, mắt nhập nhèm nhận thấy có một tia không thích hợp.
Trước mắt là một cái ót không lớn màu đen, dưới thân lại là làn da ấm áp màu mật ong, còn tiểu huynh đệ của chính thì đang được bao trụ tại một nơi căng chặt ấm áp, hơi hơi động một xíu, kɧoáı ©ảʍ liền nhanh chóng truyền đến. Trịnh Liệt vẫn còn chưa có thanh tỉnh, theo bản năng kí©h thí©ɧ vài cái, người trong lòng liền cúi đầu hừ thanh, lại rất thuận theo.
Này âm thanh vừa chui vào tai, Trịnh Liệt nhất thời thanh tỉnh vài phần.
Không phải Ân Triệu Lan. Hắn kinh ngạc, dừng lại động tác.
Không phải Ân Triệu Lan! Không phải thiếu niên cho dù như thế nào cũng không lạnh không nóng của hắn.
Trịnh Liệt đột nhiên bực mình, ngoan độc tiến vào kịch liệt trừu sáp.
Người dưới thân đứt quãng phát ra tiếng rêи ɾỉ, nghe như cực kỳ hưởng thụ. Nhưng Trịnh Liệt là kẻ dày dạn kinh nghiệm, nghe vào liền biết là giả bộ, trong lòng cười lạnh, động tác càng thô lỗ, rút ra rồi lại đâm vào, thẳng đem thiếu niên đau đớn đến mức khóc nức nở cầu xin tha thứ.
Xong việc Trịnh Liệt đem chính mình rút ra, huyệt khẩu kia chảy ra chất lòng còn lẫn theo tơ máu.
Trịnh Liệt nhất thời cảm giác trì độn vô vị, lại phỉ nhổ chính mình giận cá chém thớt đi trút giận lên kẻ vô tội.
Lúc này người vừa bị Trịnh Liệt làm xong quay đầu sang, hướng Trịnh Liệt giơ lên một mạt tươi cười lấy lòng “Tiên sinh, còn muốn sao?”
Người này là người mà tối qua An Thế Duy giao cho Trịnh Liệt, Tần Trăn.
Vì hoàn thành mệnh lệnh của An Thế Duy, Tần Trăn thực cố gắng khıêυ khí©h Trịnh Liệt đang say túy lúy, đáng tiếc Trịnh Liệt ngủ trầm căn bản không để ý đến y. Tần Trăn vắt hết óc mới nghĩ ra được biện pháp này, đem tiểu huynh đệ của Trịnh Liệt mạnh mẽ nhét vào bên trong cơ thể mình.
Quá trình có bao nhiêu thảm thiết hiển nhiên không cần bàn, nhưng biết chính mình tránh được một kiếp không cần bán mình, Tần Trăn đã cảm thấy mỹ mãn, cảm giác hết thảy cũng không quá khó chịu. Vì để chuẩn bị trước, y cứ như vậy thật cẩn thận cùng không được tự nhiên duy trì tư thế bị tiến vào, đợi Trịnh Liệt tỉnh lại. Trong cơ thể có dị vật, y mệt mỏi cũng không dám ngủ, chỉ dám nhắm mắt dưỡng thần.
Không nghĩ tới Trịnh Liệt tỉnh lại liền cho y thái độ như vậy. Khi Trịnh Liệt vừa động Tần Trăn liền lập tức mở mắt, ý thức được trạng huống trước mắt, chỉ chính là sợ bản thân mình hầu hạ không chu toàn, tự nhiên có đón ý nói hùa lấy lòng.
Trịnh Liệt nhìn đến mặt y lại là sửng sốt.
Tần Trăn tối qua là trang điểm thành một bộ dạng vừa thành thục vừa yêu diễm, qua một đêm phấn trang điểm đã trôi đi hết bảy tám phần. Y là lần đầu tiên khai bao, Trịnh Liệt lại là không hề thương hương tiếc ngọc, dồn ép y tới khóc ra nước mắt, cả quá trình không thể nói là tuyệt vời. Cho nên bộ dạng Tần Trăn hiện tại chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, đôi mắt xếch biến thành hai vòng đen thui, hai má thì đầy dấu vết nước mắt khô, môi trắng bệch, miệng run rẩy cố gắng cười, thoạt nhìn vừa đáng cười vừa đáng thương.