“Không thể không nói, hiệu suất làm việc của các cậu khiến tôi vô cùng hài lòng.”
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Nhuận Minh điền sản, Lâu tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh nghiêm túc xem qua bản dự thảo cao ốc văn phòng và bản hợp đồng chi tiết, cảm thán nói.
“Lâu tam thiếu tự tay giao phó, chúng tôi sao dám chậm trễ?” Ân Triệu Lan nói.
“Sao hôm nay lại có thời gian tới đây? Không phải nay là sinh nhật Trịnh Liệt sao? Không cần bồi anh ta?” Lâu Vũ Tĩnh nói. Sau lần gặp mặt ở nhà hàng nước F, hắn tự cảm giác bản thân bị mất sĩ diện nên giờ nhắc tới Trịnh Liệt, trong giọng nói hắn có chút khinh miệt.
Ân Triệu Lan nghe được thấy có điểm không thoải mái, nhưng không biểu hiện ra, chỉ nói “Sinh nhật anh ta không thích ai tới quấy rầy.”
“Ra vậy. Hóa ra tôi chỉ là lốp xe dự bị của A Lan.” Lâu Vũ Tĩnh nói đùa.
Ân Triệu Lan đối với câu nói đùa có chút chua chát này không hề để ý, thản nhiên hỏi “Bản dự thảo này có cần phải chỉnh sửa chỗ nào không?”
Lâu Vũ Tĩnh nhận thấy Ân Triệu Lan không vui, không tiếp tục dò xét, chỉ tay vào văn kiện nói “Tôi sẽ xem xét kỹ lại. Bất quá, tên công ty các cậu thay đổi?” Ngón tay hắn xẹt qua chữ “Công ty trách nhiệm hữu hạn kiến trúc Thiên Tường”.
Ân Triệu Lan nắm chặt tay, cười thong dong nói “Nếu anh cần xem giấy phép kinh doanh, tôi có mang đến.”
“Thiên Tường là công ty con của tập đoàn Trung Thiên?” Lâu Vũ Tĩnh nói “Xem ra Trịnh Liệt thực lòng muốn cậu tiến quân vào giới kiến trúc.”
“Tôi có thể làm cho lợi nhuận tăng trưởng, vì sao lại không?” Nghe được tên Trịnh Liệt, đôi mắt Ân Triệu Lan gợn chút rung động, chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
“Nghe nói các cậu còn nhận một dự án khác, thế nào, bận rộn lắm sao?”
“Một hữu kim cương toản, bất lãm từ khí hoạt, đạo lý này tôi hiểu.” Ân Triệu Lan điềm đạm mà cao ngạo nói.
(Một hữu kim cương toản, bất lãm từ khí hoạt: không có mũi khoan kim cương thì đừng chọn nghề gốm sứ, ý chỉ nếu không có bản lĩnh thì đừng làm việc quá sức mình)
“Ha ha, xem ra cậu rất tự tin.” Lâu Vũ Tĩnh mỉm cười nói, mang theo chút tự phụ đặc trưng của con nhà quyền quý “Cậu nhỏ hơn tôi vài tuổi mà lại khiến tôi cảm thấy áp lực rất lớn a. Thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”
Ân Triệu Lan cười nói “Yên tâm, anh là ngọn sóng lớn, không chết trên bờ cát đâu… Thực hiện dự án này, còn phải phiền Lâu tam ca nhiều.”
Lâu Vũ Tĩnh nói “Không cần khách khí. Có gì cần cứ nói.”
“Đa tạ trước.” Ân Triệu Lan chân thành nói.
“Cậu thực sự không nghĩ tới việc tới Nhuận Minh giúp tôi?” Lâu Vũ Tĩnh nhắc lại chuyện cũ. Vấn đề này hắn đã đề cập không chỉ một lần.
Ân Triệu Lan lắc đầu “Trịnh Liệt có ân với tôi. Chỉ cần anh ta không đuổi, tôi vẫn sẽ lưu lại Trung Thiên.”
“Cậu không giống kiểu người sẽ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.” Lâu Vũ Tĩnh ý vị thâm trường nói “Chỉ đơn giản là vì ân tình?”
“Anh nói sao?” Ân Triệu Lan cười thản nhiên, lại lộ ra ý cự tuyệt.
“Mỗi lần nhắc tới vấn đề này, cậu đều tránh né.” Lâu Vũ Tĩnh oán giận nói.
“Chẳng qua là việc tư, không đáng nhắc tới.” Ân Triệu Lan nói.
“Giả như cậu và Trịnh Liệt chỉ có ân tình, vậy vì sao không chấp nhận sự theo đuổi của tôi?” Lâu Vũ Tĩnh hỏi “Tôi nghiêm túc đấy.” Hắn nhìn Ân Triệu Lan, ánh mắt lộ rõ sự yêu thích không thể nghi ngờ.
Ân Triệu Lan không biết Lâu Vũ Tĩnh biết được bao nhiêu về quan hệ giữa y và Trịnh Liệt, nhưng nghe những điều hắn vô tình cố ý nói ra thì có lẽ hắn đã biết rõ ngọn ngành. Đừng nói Ân Triệu Lan vốn không có ý với Lâu Vũ Tĩnh, cho dù có, với tính cách của y, cũng sẽ không chấp nhận Lâu Vũ Tĩnh. Y cả đời này đã không còn nghĩ tới việc giống như người bình thường kết hôn sinh con, cũng không có khả năng lại ăn nằm với một thằng đàn ông khác.
Lui một vạn bước mà nói, Lâu Vũ Tĩnh có thể cho y cái gì? Hắn ta là thiếu gia họ Lâu, vì danh vị thừa kế mà đã đấu tranh gay gắt với Lâu Vũ Phong từ lâu. Người có dã tâm như vậy, nhất định sẽ tìm một người con gái môn đăng hộ đối làm vợ. Cho dù Ân Triệu Lan ở cùng hắn, cũng không thể thoát khỏi thân phận tình nhân.
Hiện tại Ân Triệu Lan ở Trung Thiên tiền đồ vô lượng, tuy rằng Trịnh Liệt và y không hợp nhau, nhưng hắn chưa bao giờ là loại người giở trò thâm độc hại kẻ khác. Ân Triệu Lan tình nguyện làm thủ hạ Trịnh Liệt còn hơn nhúng chân vào đầm nước đυ.c Lâu gia này.
“Lâu tam ca, trước mắt tôi chỉ nghĩ tới Trung Thiên, không có thời gian suy xét điều đó, cảm tạ anh đã cất nhắc.” Ân Triệu Lan nói.
“Vậy ư?” Lâu Vũ Tĩnh như có chút đăm chiêu hỏi “Vậy nếu tôi nói, cừu hận Ân gia, tôi có thể giúp cậu báo thì sao?”
Sau sinh nhật một ngày, Trịnh Liệt mở mắt tỉnh dậy, trong lòng ôm một khối thân thể trơn mềm.
Thanh niên mới hai mấy tuổi dáng người thon gầy, tứ chi rắn chắc mềm dẻo, làn da trắng nõn tinh tế, mang theo chút ái muội sau khi làʍ t̠ìиɦ, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn ngủ say, ngũ quan bình thản, ôn nhu vô hại, giống như buông xuống tâm sự trong lòng không thể nói ra.
Nhìn bề ngoài, thật đoán không ra đây là kẻ thông minh đến giảo hoạt.
Trịnh Liệt vuốt ve tấm lưng trần, mắt lóe một mạt ý tứ hàm súc không rõ.
Tối hôm qua đến biệt thự, quả nhiên nhìn thấy Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo bố trí một bữa tiệc sinh nhật, trên bàn có một cái bánh ngọt tinh xảo, bên cạnh chiếc bánh là một khung ảnh, bên trong khung chính là tấm hình Trịnh Liệt mặc tạp dề bọt biển làm sủi cảo đêm trừ tịch.
Trịnh Liệt thấy lo lắng của mình thành sự thật, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Trịnh Minh Bảo đội nón giấy nhọn nhọn màu sắc rực rỡ, bổ nhào vào người Trịnh Liệt la lớn “Ba, sinh nhật vui vẻ!” Gương mắt trắng trẻo đơn thuần tràn ngập sự hưng phấn.
Trịnh Liệt một hơi tức giận liền bị chặn, phát tác không được mà không phát tác cũng không được, ôm lấy Trịnh Minh Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Trác Thư Nhiên.
“Cha nuôi, anh đến thiệt a!” Trác Thư Nhiên cười nói, vô cùng kinh ngạc! Đợi Trịnh Liệt đen mặt mới bỏ thêm một câu “Thật tốt quá, chúng tôi đợi anh cả ngày, cuối cùng cũng đợi được…”
Lời nói đầy tình cảm, người không biết còn tưởng Trác Thư Nhiên thương hắn yêu hắn sâu đậm lắm…
Bất quá là đương sự, Trịnh Liệt một chút cũng không thấy vinh hạnh, nhưng trừng phạt không được, mắng không được, xa không được, gần cũng không được, quả thực khiến hắn không còn cách nào.
Chỉ là thân thủ bất đả tiểu kiểm nhân, nhìn thấy một phòng trang trí sặc sỡ và bánh ngọt, lại nghĩ tới lễ vật đã nhận, Trịnh Liệt cuối cùng vẫn lưu lại. Trác Thư Nhiên thông minh có tâm cơ, nhưng phần thông minh xảo trá này lại dùng để ôn nhu săn sóc, thật khiến tâm can người ta sung sướиɠ. Cho dù Trịnh Liệt trong lòng kiêng kỵ y, cũng nhịn không được mà thấy hưởng thụ.
(Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói nhìn gương mặt tươi cười biết sai của đối phương, mình muốn đánh cũng không đánh được.)
Ngoạn nháo một hồi, Trác Thư Nhiên khiêng ra một cái thùng, bên trong toàn là rượu quý. Sau đó y lại lấy ra dụng cụ pha chế rượu, lập tức khui một chai rượu ngoại, trực tiếp lắc rượu. Với kinh nghiệm của hoàn khố Trịnh Liệt, cách thức lắc rượu của y không thể coi là chuyên nghiệp, nhưng cũng đúng quy cách, thành phẩm cũng cực kỳ đẹp mắt.
Y đưa cho Trịnh Minh Bảo một ly cocktail màu hồng phấn, tản ra mùi kem sữa thơm mắt. Trịnh Minh Bảo rất ngạc nhiên, ôm lấy cốc thủy tinh, như con cún con dùng mũi ngửi ngửi, ngửi được mùi vị liền nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếʍ, phát hiện hương vị thật ngọt, lập tức mở to mắt chậm rãi uống.
“Không sao chứ?” Trịnh Liệt chỉ chỉ Trịnh Minh Bảo. Hắn nhìn thấy Trác Thư Nhiên bỏ thêm Vodka vào.
“Không có gì, tôi đã pha loãng rồi.” Trác Thư Nhiên tay vẫn không ngừng, thật cẩn thận đổ rượu màu xanh nhạt vào ly thủy tinh tam giác, sau đó đưa cho Trịnh Liệt. Y hai tay chống cằm, chờ mong nói “Nếm thử đi.”
Ly rượu này vô cùng đẹp, chất lỏng màu xanh đậm dần từ trên xuống, trong suốt óng ánh, thập phần mê người, thật khiến Trịnh Liệt thích thú.
Trịnh Liệt nhất thời không kiêng kỵ, cầm ly chăm chú nhìn “Học pha chế rượu từ khi nào?”
“Gần đây. Học sơ qua, bất quá tôi nhớ anh từng nói là anh thích.” Trác Thư Nhiên chậm rãi nói “Tôi còn tìm hiểu một ít phương pháp để lấy lòng anh.”
Trịnh Liệt dừng một chút, cúi đầu hừ một tiếng.
“Nếm thử đi.” Trác Thư Nhiên thúc giục.
Trịnh Liệt uống một ngụm, một cỗ hương vị tươi mát ngọt lạnh lướt qua cổ họng, hai mắt không khỏi sáng lên, khen “Ngon.”
Trác Thư Nhiên nhất thời cười mị mắt, cầm lấy một chai rượu, mười ngón tay linh hoạt lại động “Tôi còn chế một loại khác…”
Trịnh Liệt uống qua một ngụm rượu, cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ.
Đột nhiên tay áo bị kéo căng, Trịnh Liệt quay đầu, phát hiện Trịnh Minh Bảo không biết từ khi nào đã nhích lại gần. Nó mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly hồ đồ nhìn chằm chằm Trịnh Liệt, rõ ràng là đã say.
“Vì sao… có tới ba ba?” Nó trì độn hoang mang nhăn mi, tay bắt lấy mặt Trịnh Liệt, còn nấc cụt một cái.
Trịnh Liệt bắt lấy móng vuốt Trịnh Minh Bảo, nhìn chén rượu chỉ còn phân nửa, hỏi Trác Thư Nhiên “Cậu còn nói không sao?”
“Tôi không biết tửu lượng nó kém tới vậy.” Trác Thư Nhiên có chút vô tội nói.
Trịnh Liệt mới không thèm tin, nhìn Trịnh Minh Bảo động tác chậm như rùa, cả người nấc lên không ngừng, miệng lẩm bẩm như mê sảng, thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận.
“Ba ba… Lúc ẩn lúc hiện…” Trịnh Minh Bảo kề sát người Trịnh Liệt cười khanh khách, hơi thở chỉ toàn mùi rượu ngọt.
“Con ma men…” Trịnh Liệt nhìn thấy mà mềm lòng, nhéo mũi nó nói.
“Con ma men…” Trịnh Minh Bảo hàm hồ lặp lại.
“Minh Bảo Bảo là con ma men nhỏ.” Trịnh Liệt nói thêm.
“Minh Bảo Bảo là…ách… con ma men nhỏ…” Trịnh Minh Bảo nói thầm, hai mắt chậm rãi nhíu lại, đúng là không ầm ĩ không quậy phá, chỉ ngủ, tửu phẩm cực kỳ tốt.
Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên cùng bật cười. Trịnh Liệt lúc này mới nhớ hắn còn lạnh nhạt với Trác Thư Nhiên, sắc mặt không khỏi có chút quái dị.
Trác Thư Nhiên cũng không nói gì. Hai người đột nhiên cùng im lặng.
“Ôm nó lên lầu ngủ đi.” Trác Thư Nhiên ôn nhu nói.
Trịnh Liệt gật gật đầu, ôm lấy Trịnh Minh Bảo đưa nó lên phòng ngủ.
Trác Thư Nhiên đi sau, vào phòng tắm lấy khăn lông nhúng nước lau mặt lau tay cho Trịnh Minh Bảo, lại cùng Trịnh Liệt cởi giày nó, thay cho nó quần áo ngủ sạch sẽ. Cả quá trình Trịnh Liệt có nhìn đến thứ nhỏ nhắn ngây ngô giữa hai chân Trịnh Minh Bảo, không có cảm giác gì đặc biệt.
Không có Trịnh Minh Bảo ở giữa, bầu không khí giữa Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên dần dần không còn bình thản như cũ.
Trịnh Liệt nói “Tôi đi trước.” Không biết có phải do ly cocktail kia độ cồn cao quá không mà hắn cảm thấy có chút khô nóng. Bất quá hắn biết mùi xuân dược, xác định Trác Thư Nhiên không có bỏ thứ gì vào rượu.
Trác Thư Nhiên gỡ mắt kiếng xuống, ánh mắt xinh đẹp gần như không có chút khác biệt với Ân Triệu Lan chậm rãi toát ra vẻ dụ hoặc. Đêm nay y hạ quyết tâm giữ Trịnh Liệt ở lại.
“Không cần đi.” Trác Thư Nhiên giữ chặt tay Trịnh Liệt, thân thể từng chút tiến lại gần, tư thái thực không muốn xa rời.
“Lưu lại làm gì?” Trịnh Liệt không động, nhướn mi.
“…Nếm thử rượu khác tôi pha chế?” Trác Thư Nhiên ôm chặt eo hắn, nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn hầu kết hắn.
“Cậu đến cùng muốn đoạt được thứ gì từ tôi?” Trịnh Liệt dùng tay nắm lấy tóc y, cưỡng chế y phải ngẩng mặt nhìn hắn.
“Anh đã thực sự cho tôi thứ gì đâu.” Trác Thư Nhiên cười khẽ, khıêυ khí©h nhìn hắn “Trịnh thiếu bá đạo kiêu ngạo, không kiêng nể gì, từ khi nào lại biến thành quỷ nhát gan sợ đầu sợ đuôi, chần chừ do dự như đàn bà thế này?”
Trịnh Liệt rõ ràng nghe được tiếng thứ gì đó đứt phựt trong não!
“Đang nghĩ cái gì?” Thanh âm biếng nhác vang lên từ trong ngực hắn.
Trịnh Liệt cúi đầu, đối diện ánh mắt trong vắt khiến người ta không thể nhìn thấu của Trác Thư Nhiên.
Trịnh Liệt hôn lên mắt y, cả người Trác Thư Nhiên vừa nâng lên nhất thời nằm lại xuống.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy, tôi đáng ra nên làm vài việc…”