Trịnh Liệt hắc hắc cười gượng, hết nhìn đông tới nhìn tây đánh lạc hướng, cùng Phùng Lệ An vào đại sảnh.
Tiêu gia gia chủ Tiêu Nguyên trong giới hắc đạo lẫn bạch đạo ở Nam Phong thị có thể nói là một tay che trời. Nơi này được thủ vệ sâm nghiêm, thiết kế trong nhà đơn giản thực dụng.
Dung mạo Tiêu Sân giống Tiêu Nguyên tám phần, một thân uy nghiêm lãnh ngạnh. Ông đỉnh đạc ngồi trong đại sảnh, đang nói chuyện cùng ba đứa nhỏ tuổi chừng năm, sáu tuổi. Nhìn thấy Phùng Lệ An dẫn Trịnh Liệt đi vào, gương mặt nghiêm khắc của ông hơi hơi thả lỏng, ánh mắt chỉ đặt trên người người vợ xinh đẹp của mình.
Năm đó Phùng Lệ An theo Tiêu Nguyên lăn lộn trong giới hắc đạo, chưa hề rời xa một li một bước, có một lần Tiêu Nguyên bị trọng thương, bà một thân một mình mở đường máu cứu Tiêu Nguyên thoát hiểm, cuối cùng hiệp trợ Tiêu Nguyên đem Tiêu gia phát triển đến ngày hôm nay. Cũng không có gì khó hiểu khi Tiêu Nguyên toàn tâm toàn ý với bà, chưa một lần hai lòng!
Khi Phùng Lệ An mang thai Tiêu Sân phải lang bạt khắp nơi nên bị khó sinh, lúc hạ sinh Tiêu Sân gần như mất nửa cái mạng, vậy nên từ đó bà không thể mang thai được nữa. Tiêu Nguyên liền chuyên tâm bồi dưỡng Tiêu Sân làm người thừa kế, bảo vệ Phùng Lệ An, hoàn toàn không giống những người đàn ông khác đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hiện tại đứa con trai duy nhất lại đi thích đàn ông. Phùng Lệ An tư tưởng thoáng, dễ dàng chấp nhận, Tiêu Nguyên cũng không có ý kiến, cẩn thận lựa chọn ba đứa trẻ mồ côi rồi nuôi dưỡng chúng như người thừa kế sau này, chờ bọn nó trưởng thành, đứa nào có tài sẽ nhận làm con nuôi của Tiêu Sân, cho nó nhập tịch trở thành người của Tiêu gia.
“Dượng, chào buổi tối.” Trịnh Liệt cung kính chào hỏi Tiêu Nguyên. Hắn tự hiểu, Tiêu Nguyên coi hắn như người nhà hoàn toàn là vì Phùng Lệ An. Trừ Phùng Lệ An, không ai có lá gan biểu hiện thân thiết với Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên gật gật đầu “Lại đây, dì mày lải nhải nhắc mày hoài.” Nhìn thoáng qua Tiêu Sân “Anh em một nhà, không cần vì chuyện nhỏ mà giận dỗi nhau.”
“Là con sai trước, xin nhận giáo huấn của dượng.” Trịnh Liệt có chút hổ thẹn cúi đầu.
“Mày với Tiêu Sân tự xử lý, tao chỉ nhìn xem kết quả.” Tiêu Nguyên hoàn toàn mặc kệ.
“Chuyện cũ không cần nhắc lại.” Phùng Lệ An liếc nhìn Tiêu Nguyên, lại nhìn ba đứa nhỏ vây quanh người ông, vẫy vẫy tay với tụi nó “Lại đây, qua chào chú Liệt của mấy đứa đi!”
Ba đứa nhỏ cùng ngẩng mặt lên, chào hỏi Trịnh Liệt “Chào chú Liệt.”
Bọn chúng tuy rằng còn nhỏ, nhưng có quy củ, nhìn qua đều là trưởng thành sớm có hiểu biết. Bất quá mấy gương mặt bánh bao cố tỏ vẻ đứng đắn thoạt nhìn càng khiến người ta buồn cười. Ngoại trừ Tiêu Nguyên với Tiêu Sân mặt không có cảm xúc, Phùng Lệ An và Trịnh Liệt đều không khỏi nở nụ cười.
Trịnh Liệt nói “Lại đây! Chú Liệt lì xì cho mấy đứa!” Hắn sớm được Lý Hướng Nam thông báo, đã chuẩn bị sẵn vài bao lì xì, lúc này vừa lúc mỗi đứa một cái!
Ba đứa nhỏ thấy Trịnh Liệt thân thiện dễ gần, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc dần thả lỏng, chỉ là nhìn mấy bao lì xì Trịnh Liệt đưa không biết phải làm sao, thấy Phùng Lệ An hiền lành mỉm cười gật đầu với tụi nó, mới rụt rè nhận lấy.
“Đây là Tiêu Ly, đây là Tiêu Thụy, đây là Tiêu Nhiên.” Đứa có khí chất giống cha con Tiêu Nguyên là Tiêu Ly, đứa khóe mắt có một viên lệ chí là Tiêu Thụy, đứa ánh mắt linh hoạt là Tiêu Nhiên.
Phùng Lệ An lần lượt giới thiệu, cười nói với Tiêu Nguyên “Đêm nay là đêm trừ tịch, anh không cần nghiêm mặt vậy, khiến bọn nhỏ sợ.” Bà đẩy ba đứa nhỏ về phía Trịnh Liệt “Đi đi, đi chơi với chú Liệt. Nó thích nhất là gây sự!”
Trịnh Liệt nhìn bọn chúng liền nhớ tới Trịnh Minh Bảo, bọn chúng lại có quan hệ với Tiêu gia, Trịnh Liệt tự nhiên không ngại vui đùa với bọn chúng. Là một hoàn khố công tử, chuyện khác không nói chứ chuyện ăn chơi đùa nghịch hắn không thua ai. Hắn lấy súng lục bên người nhoáng lên một cái, ba đứa nhỏ lập tức sáng mắt lên, ngay lập tức bị hắn nắm mũi dắt đi.
Tiêu Sân đã quen việc mẹ hắn có Trịnh Liệt liền quên đi đứa con trai này, đi xuống bếp tìm Lý Hướng Nam gây trở ngại chứ chả giúp được gì. Bởi Lý Hướng Nam kiên trì nên cơm tất niên năm nay do y một mình chuẩn bị. Phùng Lệ An rất nhanh thích Lý Hướng Nam, buông tay để y tự lo liệu, lâu lâu có được một đêm thanh nhàn.
Phùng Lệ An nhìn một đám náo nhiệt liền vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nguyên cười tủm tỉm. Tiêu Nguyên thấy bà cao hứng, im lặng nhìn Trịnh Liệt chơi đùa với ba đứa nhỏ.
Trịnh Liệt vốn còn muốn tìm cơ hội nhắc Tiêu Sân điều tra Trác Thư Nhiên, nhưng đêm nay không khí quá tốt, tám người ngồi quanh bàn cơm, vừa nói vừa cười, kể nhau nghe những chuyện không đâu, ấm áp sung sướиɠ. Vì vậy Trịnh Liệt tạm thời gác chuyện đó qua một bên, tận hưởng không khí vui vẻ hiện tại.
Buổi chiều ở biệt thự hắn đã ăn không ít sủi cảo của Trác Thư Nhiên, bụng đã no hết sáu phần. Đối với bàn ăn tỉ mỉ do Lý Hướng Nam làm hắn ăn được không nhiều, liền tự nhiên gắp cho ba đứa nhỏ, khiến ba đứa còn đang mang tâm phòng bị càng thêm thích hắn.
Phùng Lệ An cười nói hắn là ba ba tốt, còn thuận miệng hỏi hắn khi nào thì kết hôn sinh con.
Trịnh Liệt từ chối trả lời, trong lòng lại hơi rung động.
Ăn cơm xong cùng Tiêu gia đón giao thừa, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, trao nhau lời chúc năm mới vui vẻ, Trịnh Liệt khéo léo cự tuyệt ý muốn giữ hắn lại của Phùng Lệ An mà rời đi. Hắn không muốn qua đêm tại Tiêu gia, không phải là không thể được, chỉ là thấy không quen.
Ngoài trời hoa tuyết bay lất phất, từ không khí ấm áp trong nhà đi ra ngoài, Trịnh Liệt rùng mình một cái, vội vàng chui vào xe.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian nhỏ hẹp.
Trịnh Liệt lấy di dộng ra thì thấy có vài tin nhắn đến. Tin nhắn gần nhất là từ một số điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ. Chủ nhân của số này chưa hề đưa số cho Trịnh Liệt, nhưng Trịnh Liệt lại thuộc nằm làu.
Trịnh Liệt mở tin nhắn.
[Năm mới vui vẻ. Ân]
Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi. Ân Triệu Lan năm nào cũng nhắn tin này, không có nửa điểm chúc mừng, chỉ gửi cho lấy lệ.
Tin nhắn tiếp đó là của Tần Trăn.
[Cha nuôi, năm mới vui vẻ. Chuyện lần trước tại bệnh viện, là do tôi mang rắc rối tới cho anh, thực xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng dời sự chú ý của truyền thông, không khiến anh bị liên lụy.]
[Tôi vừa giải phẫu xong, bác sỹ nói giải phẫu thành công. Nhưng đây là lần thứ nhất. Bởi diện tích phỏng khá lớn, sau này phải tiếp tục giải phẫu nữa… Hy vọng không để lại sẹo.] Tin nhắn thứ ba.
[Thuốc gây tê vẫn còn hiệu lực, nằm một mình trong phòng bệnh… rất nhớ anh…] Tin nhắn thứ tư.
[Cha nuôi, cho tôi một điều ước năm mới được không… có thể tha thứ cho tôi không?] Tin nhắn cuối cùng.
Trịnh Liệt nhìn chằm chằm di dộng, phảng phất như có thể nhìn thấy đôi mắt xếch rũ xuống của người kia, nghiêm túc gõ gõ từng chữ trên điện thoại.
Yết hầu Trịnh Liệt như có thứ gì nghẹn lại.
Tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên!
Số gọi tới là một dãy số quen thuộc.
Trịnh Liệt trong lòng máy động, tiếp cũng không được mà không tiếp cũng không được. Ngay lúc hắn còn do dự, tiếng chuông ngưng bặt, tổng cộng chỉ vang lên bốn hồi chuông.
“Mẹ nó!” Hắn dứt khoát ném điện thoại qua một bên, mắt không thấy tâm không phiền.
Lái xe quay về chỗ ở, đỗ xe ổn thỏa, ba bước đi thành hai bước tới trước cửa, Trịnh Liệt liền ngạc nhiên!
Trịnh Phỉ cuộn thành một khối ngồi ở cạnh cửa, trên tóc trên vai đều dính tuyết, mũi bị lạnh tới mức đỏ hồng lên.
“Yo, ba! Con lần này có thể sử dụng phương thức bình thường vào cửa được không?” Y cười tươi rói, ánh mắt sáng rực.
Trịnh Liệt chậm rãi mím môi, ánh mắt tối đen mù mịt.