Thương thế Trịnh Phỉ nhìn nghiêm trọng, nhưng chính như Trịnh Liệt nghĩ, với sinh mệnh ương ngạnh, tinh lực tràn đầy, còn có thân thể khỏe mạnh như nghé con, qua nửa tháng trị liệu và tĩnh dưỡng, thân thể đã hồi phục được một nửa. Nguyên nhân mà y vẫn bất tỉnh chủ yếu là do yếu tố tâm lý, là nỗi hận nghẹn khuất trong lòng bấy lâu nay sau khi báo thù thành công đột nhiên được giải thoát, tinh thần chỉ còn lại sự uể oải.
Sau khi tỉnh lại, y cư nhiên đã có thể gỡ xuống bình dưỡng khí, đồng thời còn ăn được một ít đồ lỏng, ngày hôm sau đã có thể ngồi dậy nói chuyện.
Trịnh Phỉ tỉnh lại, toàn thể Viêm bang từ trên xuống dưới đều vui mừng khôn xiết, đến cả Chu Hàng mặt lạnh cũng lộ ra vẻ tươi cười. Bọn họ tranh nhau muốn nói chuyện cùng Trịnh Phỉ, thái độ với Trịnh Liệt cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Bất quá ngày hôm sau có thể ngồi dậy, Trịnh Phỉ mới cho người ngoài vào phòng bệnh, hơn nữa tâm tình y không thể gọi là tốt, cả người như đang trong trạng thái nóng nảy, tựa hồ có thể tùy lúc bạo khởi mà cắn người.
Tiểu lưu manh mày rậm mắt to vóc dáng nhỏ bé ngồi trên giường bệnh trắng tinh, cả người tản ra một cỗ áp suất thấp, làm vẻ mặt cao hứng của đám Chu Hàng toàn bộ đông cứng.
Trịnh Liệt dùng thanh âm còn hơi khàn khàn trầm giọng nói “Là ai đem cha nuôi tao tới đây?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Đều câm hết rồi? Nói!” Trịnh Phỉ nổi giận một tay hất đám đồ trên tủ đầu giường loảng xoảng rơi xuống đất.
“Là tôi.” Chu Hàng đứng ra, mặt không chút thay đổi thừa nhận.
Trịnh Phỉ tùy tay nắm lấy một món đồ ném tới đầu hắn “Tao đã nói gì? Đều coi lời tao nói là gió thoảng bên tai hả?”
“Tứ thiếu, cậu vẫn bất tỉnh, chúng tôi với Hàng ca chỉ là lo lắng cho cậu mới…” Có người nhịn không được nói.
Ánh mắt băng lãnh của Trịnh Phỉ đảo qua, người đang nói lập tức rùng mình, cúi đầu không dám nói tiếp.
“Tao mặc kệ lý do gì! Cãi lệnh chính là cãi lệnh, tất cả những ai có liên quan đến chuyện này đều đi Hình đường chịu phạt!” Trịnh Phỉ lãnh khốc nói “Ai dám cầu tình, phạt hai lần! Có nghe không?”
Xử phạt vừa ban ra, tất cả mọi người, kể cả Chu Hàng đều ngoan ngoãn cúi đầu, trăm miệng một lời bình tĩnh đáp “Rõ Tứ thiếu!”. Ở Viêm bang, thưởng phạt rõ ràng, dựa theo bang quy, mọi người tất yếu phải phục tùng vô điều kiện mọi mệnh lệnh của bang chủ Trịnh Phỉ, làm trái lệnh đều phải đi Hình đường nhận phạt.
“Cút hết đi!”
Đoàn người xám xịt rời khỏi phòng.
Trịnh Phỉ uy phong chờ cửa phòng vừa đóng, lửa giận đằng đằng sát khí nháy mắt lột xuống, tựa như diễn kịch, nghiến răng nghiến lợi lắc cách tay bị thương. Vừa rồi nhất thời xúc động, vung tay ném đồ gì đó, đυ.ng tới miệng vết thương, khiến y đau quá sức. Nếu không phải muốn giữ mặt mũi lão đại, ý đã sớm ôm tay rêи ɾỉ.
“Đáng đời.” Trịnh Liệt từ sau rèm phòng tắm đi ra, nhìn bộ dạng Trịnh Phỉ giơ chân nhưng không đứng dậy hừ một tiếng. Ai có thể tưởng tượng Trịnh tứ thiếu tiếng tăm lừng lẫy trên đường, bình thường cứ hễ phát cáu là vung dao, trên người vết thương lớn nhỏ không thiếu, trên thực tế lại là một thằng nhóc vô cùng sợ đau?
Chỉ sợ nguyên nhân khiến Trịnh Phỉ bài xích việc tiếp xúc với người của Viêm bang là sợ bọn họ tìm ra điểm yếu của y đi. Dù sao năm đó khi y cùng mẹ mình là Tô Tiểu Trúc ở cùng một chỗ, Trịnh Liệt đã nhìn quen mắt cảnh Tiểu Phỉ bảy tuổi bởi vì ngã bị thương mà khóc đến rát họng, còn đem nước mắt nước mũi chùi lên ống quần hắn. Trước mặt Trịnh Liệt, Trịnh Phỉ đừng hòng đem cái gì uy phong lẫm liệt mà ra vẻ.
“Lão ba thối!” Trịnh Phỉ hừ hừ, phồng miệng liếc mắt trừng Trịnh Liệt, bất quá rất nhanh nhếch môi nở nụ cười, làm bộ làm tịch thở dài “Được rồi, con biết ba ngượng ngùng! Xem phân thượng ba ôm con đang hôn mê bất tỉnh khóc đến chết đi sống lại, con liền không so đo với ba!” trước sau như một vẫn là tên tự kỷ.
“Chết đi sống lại?” Trịnh Liệt quả thực muốn tìm chỗ phun nước miếng “Mày là ngủ lâu quá đầu óc mụ mẫm rồi?”
“Ba, ba thật sự không cần ngượng ngùng, con hiểu rõ!” Khua móng vuốt tỏ vẻ “ba không cần giải thích, giải thích chính là che dấu”, một bộ dáng đắc ý “đi guốc trong bụng người ta”.
Nếu không phải nhìn thấy Trịnh Phỉ trên đầu còn quấn băng, Trịnh Liệt thực muốn theo thói quen đánh đầu y.
Nuôi thằng con như vầy thật phiền phức!
Trịnh Phỉ lại một lần đem lão ba chọc đến tức không nói nên lời, cười đến ánh mắt cong thành một đường chỉ.
“…nghe nói mày lần này ngay cả hang ổ cũng bị nhổ tận gốc là do cùng bang phái có cừu oán với Tô gia giao tranh?” Trịnh Liệt lười cùng y tán dóc, nói đến chuyện khác. Trịnh Phỉ này thực là thằng điên, nói chuyện với y chỉ tổ chọc tức chính mình.
“Bọn chúng họ Phùng.” Trịnh Phỉ khoái trá sửa lại, đôi mắt to chợt lóa một mạt thị huyết và cừu hận thấu xương “Một nhà hai mươi ba người, không hề bỏ sót!”
Trịnh Liệt thầm than. Nhưng hắn biết hắn không có lý do gì ngăn cản Trịnh Phỉ báo thù. Ông ngoại, ba, mẹ, còn có biết bao nhiêu chú bác nhìn Trịnh Phỉ lớn lên, đều bị đối phương đuổi tận gϊếŧ tuyệt, hơn nữa bọn chúng còn không có buông tha cho con cá lọt lưới Trịnh Phỉ, muốn nhổ cỏ tận gốc.
“Người Phùng gia sẽ lại tìm mày báo thù.” Trịnh Liệt nói ra sự thật. Viêm bang phải hao tổn công sức như vậy mới che giấu được Trịnh Phỉ, phỏng chừng bên ngoài đã thần hồn nát thần tính.
“Chỉ là đám tang gia chi cẩu.” Trịnh Phỉ khinh thường bĩu môi “Sớm hay muộn đều sẽ giải quyết sạch bọn chúng.”
“Mày an phận một chút!” Trịnh Liệt bình tĩnh trách mắng. Đều bị thương đến bao thành xác ướp rồi mà đầu óc còn nghĩ tới đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ!
Trịnh Phỉ mếu máo, bất mãn trừng mắt trừng Trịnh Liệt, vô thanh kháng nghị.
“Mày nghĩ là vui lắm sao? Nhìn mày xem!” Trịnh Liệt hai tay khoanh trước ngực “Mày trúng ba phát đạn, người mày mang đi diệt Phùng gia chết bao nhiêu?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Trịnh Phỉ cuối cùng có điểm thu liễm. Y không cam nguyện nói “Chết ba.”
Ít như vậy? Trịnh Liệt lập tức nhận thấy điểm không thích hợp “Mày mang đi mấy người?”
Trịnh Phỉ dời đi ánh mắt.
“Trịnh Phỉ, mày không nói tao với mày đoạn tuyệt quan hệ phụ tử!”
“…..Năm người.”
“Tính luôn cả mày.”
Đầu băng vải chậm rì rì gật gật.
Trịnh Liệt mạnh nhắm chặt mắt, lại mở ra, chỉ thấy một ngọn lửa giận bùng lên trong ngực “Năm đối hai mươi ba, giỏi lắm, hả? Những người khác của Viêm bang đâu? Mày nuôi bọn họ đều là phế vật?”
“Bọn họ với Phùng gia không có quan hệ!” Trịnh Phỉ bác bỏ “Những người theo con đều có cừu oán với Phùng gia! Thù oán của chúng ta, chúng ta tự mình báo!”
“Mày căn bản là không biết sống chết!” Trịnh Liệt nghe được đầu choáng váng, cả giận nói “Mày cmn có nghĩ tới tao không? Tao đã nói qua tao nuôi mày lớn không phải để mày đi chịu chết!”
Trịnh Phỉ chấn động, nhìn bộ dáng Trịnh Liệt nộ không thể át, có chút mềm nhũn, yếu ớt nói “Ba, ba đừng nóng giận, con cam đoan về sau sẽ không…” tay len lén kéo tay áo Trịnh Liệt.
Mỗi một lần đều là “cam đoan về sau sẽ không”, sau đó về sau cũng lại là “cam đoan về sau sẽ không”! Trịnh Liệt một phen kéo tay y.
Trịnh Phỉ lại kéo “Ba…”
Trịnh Liệt lại đẩy ra.
Trịnh Phỉ thét lớn một tiếng, dứt khoát dùng lực nhào qua, hoàn toàn không để ý chính mình vừa động cả người đều đau!
Thế này còn….! Trịnh Liệt hành động so với đầu nhanh hơn, tiến đến một bước đỡ được y.
Trịnh Phỉ lập tức dùng tay chân gắt gao bám trên người hắn, đau đến ngũ quan cau thành một đoàn hút khi cũng không có buông tay.
“Buông ra!” Trịnh Liệt trên trán nổi gân xanh.
“Ba trước đừng tức giận! Tha thứ cho con!” Trịnh Phỉ vô lại nói, đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh.
Trịnh Liệt cảm thấy vô lực sâu sắc. Hắn kiếp trước gây ra bao nhiêu tội nghiệt mới phải gặp Trịnh Phỉ?
“Giận, không giận? Tha thứ, không tha thứ?” Trịnh Phỉ một bên hút khí một bên cọ cọ trên người Trịnh Liệt.
“… không bằng để tao gọi thủ hạ của mày vào xem mày hiện giờ?”
“Ai dám xem, con móc mắt bọn họ!” Trịnh tứ thiếu đầy huyết tinh kêu gào.
Trịnh Liệt không thể nhịn được nữa, tay gãi gãi nách y, Trịnh Phỉ nhất thời hét một tiếng cả người ngứa ngáy, tay chân mềm nhũn từ trên người Trịnh Liệt trượt xuống.
Trịnh Liệt nhân cơ hội đem y ném tới trên giường.
“Ô…ô….” Trịnh Phỉ cuộn thành một đoàn, đau đến rên hừ hừ.
“Đáng đời.” Trịnh Liệt phun ra hai chữ.
“Ba, đừng giận nha, tha thứ cho con đi mà…. Cam đoan lần sau không dám nữa…” Trịnh Phỉ dây dưa tiếp tục không tha, dùng thanh âm ngọt nị khiến Trịnh Liệt thấy ghê tởm.
Trịnh Liệt đột nhiên cảm giác chính mình vì y không biết sống chết mà sinh khí thực là ngu xuẩn. Chỉ là tên này da mặt mày có thể chặn được vài phát đạn, so với con gián mạng còn dai hơn. Mà hắn còn không biết đến cùng tên nhãi này có phải là kẻ cho người bắn hắn hay không….
“Tao mặc kệ mày.” Trịnh Liệt mệt mỏi nhu nhu thái dương.
“Ba?” Trịnh Phỉ ngửi được chút mùi vị khác thường, dừng lại việc lăn lộn khóc lóc om sòm.
“Người của mày mời tao đến, kỳ thực tao không muốn đến.” Trịnh Liệt đột nhiên nghiêm mặt hỏi “Nhưng vì sao liên lụy đến Sân ca?”
“Sân ca?” Trịnh Phỉ nhăn lại đôi lông mày rậm “Tiêu gia Tiêu Sân?”
“Tao còn có “Sân ca” nào khác à?” Trịnh Liệt trừng mắt nhìn y, cho y một ánh mắt ‘biết rõ còn hỏi’ “Người của mày tới tìm Sân ca, là Sân ca nói cho tao biết mày bị hôn mê.”
“Ba với Sân ca hòa hảo?” Trịnh Phỉ chấn động! Y biết Trịnh Liệt vẫn còn canh cánh trong lòng việc tuyệt giao cùng Tiêu Sân, vì vậy sau khi lập Viêm bang, y vẫn cố gắng lấy lòng Tiêu gia, hy vọng làm dịu đi mối quan hệ giữa Tiêu gia và Viêm bang, nhưng Tiêu Sân lại là du diêm bất tiến, nói tuyệt giao liền tuyệt đối không nhìn Trịnh Liệt, vô luận y làm cái gì, thậm chí sau đó mạo hiểm cứu lấy Lý tình nhân của hắn cũng vậy. Trịnh Phỉ còn tưởng rằng cả đời này Trịnh Liệt và Tiêu Sân đều không có khả năng hòa giải, mà y vẫn vì chuyện này mà áy náy.
(du diêm bất tiến: tương đương với “nước đổ đầu vịt”)
“Đúng vậy. Sân ca muốn mang tao đi gặp mày, tao cự tuyệt.” Trịnh Liệt nói.
“Vì cái gì?” Trịnh Phỉ tuy rằng ngoài miệng nói không muốn gặp Trịnh Liệt, nhưng Trịnh Liệt đến bên y mà nói vẫn là một kinh hỉ ngoài ý muốn. Y lo lắng người Viêm bang lo liệu không ổn thỏa, không thể bảo hộ Trịnh Liệt chu toàn, cho nên nghiêm cấm người của mình tiếp xúc với Trịnh Liệt, nhưng nếu có Tiêu Sân ra tay, với năng lực của hắn, nhất định có thể đem Trịnh Liệt an toàn đến đây.
“Tao hy vọng Viêm bang về sau không cần có chút dính dáng gì đến Tiêu gia.” Trịnh Liệt nheo lại mắt “Trịnh Phỉ, Tiêu gia sẽ không trở thành hậu đài Viêm bang.”
“Ba, ba đang nói cái quỷ gì vậy?” Trịnh Phỉ kinh ngạc nhìn hắn “Con lúc nào muốn Tiêu gia thành hậu đài Viêm bang?”
Trịnh Liệt trầm mặc, hạ giọng ghé vào lỗ tai y nói “Tốt nhất là như vậy. Mày cẩn thận người bên cạnh mày, tự giải quyết cho tốt.”
Trịnh Phỉ trong lòng rùng mình, gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Liệt.
Bất quá y không có hỏi lại Trịnh Liệt cái gì, cau mày nghĩ nghĩ, nghiêm nghị nói “Cha nuôi, con biết. Con lập tức an bài người tin tưởng được đưa ba trở về.”
Trịnh Liệt chậm rãi gật đầu, đối với quyết định đột ngột của y không có dị nghị.
Trịnh Phỉ nở nụ cười, biểu tình đứng đắn lập tức rớt không còn sót lại chút gì. Y lại thò tay qua kéo tay áo Trịnh Liệt, nhỏ giọng nói “Ba, con phải đi lánh nạn một đoạn thời gian, sẽ rất lâu không được gặp ba… trước đó ba ôm con một cái, được không?”
Kỳ thật y chỉ là muốn nhõng nhẽo với Trịnh Liệt, không phải thật sự đòi ôm. Cũng không phải là con nít! Y chỉ là yêu bộ dáng Trịnh Liệt sinh khí nhưng lại không có cách nào đối phó y.
Cho nên khi Trịnh Liệt cúi lưng ôm lấy y, Trịnh Phỉ sửng sốt, sau đó bắt đầu ngây ngô cười.
Quả nhiên đãi ngộ khi bị thương không giống với bình thường nha!
Tiếp đó y nghe được Trịnh Liệt tâm bình khí hòa khó có được nói với y “Chúc mừng con báo được thù, hoàn thành di nguyện của mẹ con. Về sau, con có thể mang họ Tô….”
Không phải họ Trịnh, cùng người cha nuôi này, không có quan hệ.